SỜ NGỰC ĐOÁN TUỔI

Hidden Content

Một phụ nữ trung niên quyết định đến mỹ viện căng da mặt và làm đẹp nhân dịp sinh nhật lần thứ 45 của mình.
Thực hiện xong, Bà cảm thấy rất hài lòng về kết quả. Trên đường về nhà, bà ghé vào một quán ăn và tự thưởng cho mình một bữa ăn thịnh soạn ngon lành.
Ăn xong, trước khi trả tiền ra về, bà hỏi người chủ quán:
– Ông đoán thử xem tôi bao nhiêu tuổi?
Ông chủ quán vui vẻ trả lời:
– Ồ! Bà chỉ vào khoảng 30 tuổi thôi!
Người phụ nữ nghe chủ quán nói thế trong lòng cảm thấy vô cùng hạnh phúc:
– Ồ cám ơn ông nhé, thực ra tôi năm nay đã 45 tuổi rồi đấy.
Bước ra khỏi quán trong tâm trạng phấn khởi, trong khi đứng chờ tại trạm xe buýt, người phụ nữ cũng hỏi một ông lão đang đứng chờ xe câu hỏi tương tự.
Ông ta nhìn bà rất lâu miệng nói:
– Tôi năm nay đã ngoài 70 tuổi rồi và mắt không còn nhìn rõ nữa. Nhưng nếu tôi có thể sờ ngực bà trong vài phút, tôi có thể nói chính xác tuổi tác của bà.
Người phụ nữ tò mò và thấy rằng không có ai xung quanh trong trạm chờ xe buýt nên vui vẻ nhận lời.
Sau vài phút sờ sờ, bóp bóp, nắn nắn đủ các kiểu thỏa thích, ông ta trầm ngâm rồi miệng lẩm bẩm nói:
– Tôi đoán bà năm nay đúng 45 tuổi.
Người phụ nữ nghe ông lão nói thế rất đổi ngạc nhiên nên vội hỏi lại:
– Ồ! Thật là kỳ lạ. Làm sao mà ông lại biết khi rờ ngực tôi chỉ có ít phút?
Lúc này ông ta mới chậm rãi nói:
– Thưa bà có gì đâu! Vì tôi đứng đằng sau lưng bà trong quán lúc bà trả lời lão chủ quán ăn.
Người phụ nữ thẹn đỏ mặt nói:
– Trời ạ! Thì ra là thế! Lão già dê mất nết !!!
(Sưu tầm )’
__________________________________
Nhất thế giới

Để dư luận thế giới chú ý đến nạn đói đang hoành hành ở nhiều nước thuộc thế giới thứ ba, Tổ chức Lương thực và Nông nghiệp (FAO) của Liên Hiệp Quốc quyết định mở cuộc thi vẽ lớn với đề tài: cảnh đói khát khủng khiếp nhất.

Nhiều hoạ sĩ nổi tiếng thuộc các nước nghèo sôi nổi tham gia cuộc thi. Họ cố mô tả thật sắc nét tình trạng đói khát cùng cực ở đất nước mình, đặng tranh thủ sự trợ giúp của các nước giàu. Tuy nhiên, lọt vào vòng chung kết chỉ có tranh của hoạ sĩ ba nước: Ấn Độ, Campuchia và Việt Nam. Ba bức tranh này được đưa ra xét kỹ tại một hội đồng giám khảo quy tụ nhiều hoạ sĩ bậc thầy.

Tranh Ấn Độ được xét đầu tiên. Mọi người trầm trồ tán thưởng bức tranh vẽ hai người Ấn gầy giơ xương đang tranh nhau một miếng thịt bò. Chủ tịch Hội đồng Giám khảo nhận xét: “Người Ấn tôn thờ bò. Vậy mà giờ đây, họ chẳng những mổ bò làm thịt, mà còn tranh nhau từng miếng thịt nhỏ. Qua đó đủ biết ở Ấn Độ, tình trạng đói khát ghê gớm đến mực nào!” Bức tranh được toàn thể Hội đồng Giám khảo nhất trí tặng giải ba.

Đến lượt bức tranh Campuchia đưa ra, mọi người rùng mình khi thấy một người Khmer, nom hệt bộ xương, đang ngồi trên đống xương khô (nạn nhân thời Pol Pot), hai tay cầm đầu ống xương cho vào mồm, má hóp lại để cố mút chút tuỷ may ra còn sót lại. Sau một hồi bàn cãi, các vị giám khảo biểu quyết bức tranh thê thảm ấy được giải hai.

Còn bức tranh của Việt Nam ta? Cả phòng ồ lên sửng sốt khi người ta giới thiệu bức tranh. Và không hề bàn cãi một lời, toàn thể Hội đồng Giám khảo nhất trí tặng nó giải nhất. Có ý kiến còn cho rằng nó xứng đáng được trao giải đặc biệt…

Bức tranh Việt Nam ta hết sức giản dị: cái lỗ đít bị mạng nhện chăng đầy.

(Vô danh)