Lão dừng xe trước tiệm bán đồ nhựa:


- Bà ơi có bán cái mâm nhựa lớn không?
- Có! Chờ chút!
Bà già chui vào trong đống đồ nhựa cao ngút đầu bới tìm cái mâm cho khách:
- Cái này được không?
- Không! Nhỏ quá!
- Cái này?
- Không! Không lấy mâm inox!
- Vậy cái này?
- Mỏng quá!
- Còn cái này thì sao?
- Màu xấu quá?
- Cái cuối cùng đấy?


Bà bán hàng thở hổn hển, lưng còng như trái me trĩu xuống, mệt mỏi toan trèo ra khỏi đống đồ nhựa.
Lão khách nhìn bà bán hàng: Chắc bà ấy cỡ gần tuổi mẹ mình, sao vẫn không có con cháu phụ bán hàng, cứ đem cái thân già nua thế ra mà vừa bán hàng vừa thở...
- Thôi, bà ơi! Tôi lấy cái mâm màu xanh ấy! Khỏi lựa chọn nữa! Lão quyết định mua để khỏi phải thấy gương mặt thất vọng của bà bán hàng...
- 35 ngàn!
- Vâng! Đây... Bà cầm tiền đi.
Lão đem cái mâm màu xanh về, lòng đầy lo lắng không biết giấu cái mâm xấu xí vào đâu.
Vừa vào đến nhà thì cơm cũng vừa mới dọn ra. Thấy cái mâm màu xanh két, cả nhà nhăn mặt như thấy đồ phế thải.
- Thật không thể chịu nổi cái gu thẩm mỹ màu sắc của một người từng học vẽ như ông.
Một người đay nghiến...
Thằng con thì ré lên cười phụ họa.
Lão lẳng lặng đem cái mâm vào kho cất kín đến mức sẽ không một ai nhìn thấy nó.
Lát sau, lão dọn cơm ăn trên cái bàn kính không có mâm. Tự nhiên thấy thương bà già nặng nhọc neo đơn bán đồ nhựa. Và lại nhớ cái hồi sơ tán chạy bom Mỹ hồi xưa toàn phải trải mấy cái lá chuối màu xanh lét thay cho mâm cơm. Sao lúc ấy bữa cơm với cái mâm màu lá ngon đến thế...



Huỳnh Dũng Nhân