PDA

View Full Version : Dập mật!



Nhị Ca
11-10-2013, 19:13
Ông Hai Say và câu truyện: Dập mật!

http://1.bp.blogspot.com/-lXDIiNMS0bs/UmE18mymUuI/AAAAAAAAXn4/WpW5-MYRQkg/s640/575.jpg

- Trước khi đi vào câu truyện, Hai Say tui xin được cùng quý vị lướt qua một số từ ngữ chứa đầy hình tượng mà khi nhìn nó, người ta có ấn tượng ngay, chẳng hạn:

- Dập mề: Là bị đá vào bụng, dập bao tử, triệu chứng của nó là đau nhức, thường hay ói mửa.

- Dập mặt: Láu cá, bị đá hoặc bị thoi bầm mặt.

- Dập phổi: Hút thuốc nhiều quá, bị sưng phổi, ngồi đâu ho đó.

- Dập trứng dái: Là bị hung thủ chơi hiểm, chơi cắc cớ đá vào chỗ bí, triệu chứng của nó là “nghỉ chút chút…” ít nhất là 6 tháng.

- Dập dập tàng tàng: Cái này thì hỏi Lê Đức Anh, Đỗ 10, Lê Duẩn hoặc BCT /ĐCSVN là hay nhất.

Thiếu sót dập gì nữa thì xin các còm sĩ bổ xung.

Còn Dập mật thì sao?. Mời theo dõi câu chuyện phía dưới thì sẽ rõ:

Câu truyện sau đây, nó thuộc về những mẫu chuyện rất ư là riêng tư mà chỉ có những nhân vật chính trong câu truyện như bác mới biết thật hư như thế nào mà thôi. Nhưng tiếc một điều là bác đã đi gặp Các Mác-Lê Nin rùi, Ngài cựu Bộ trưởng bộ công an cũng thế, còn em Thái lai thì cũng hút dạng đi Trung Quốc tìm bác luôn!. Thế thì biết đâu mà lần.

Vì không còn nhân chứng nữa, cho nên câu chuyện trở nên “rất khó xử”, nó có thể đã xảy ra và cũng có thể không. Nếu những người sùng bái ông Hồ, khi đọc những mẫu truyện thế này mà cho rằng là bôi Bác!. Được thôi, chẳng sao cả. Ở đời, cái gì cũng nên sòng phẳng với nhau là hay nhất, các cụ đã chẳng bảo đấy ư : “Bánh ít trao đi, bánh qui trao lại” hoặc “Có qua có lại mới toại lòng nhau”. Đảng, hay nói đúng hơn là chính ông Hồ đã tự viết sách, tự thêu dệt bao huyền thoại về mình thì cớ gì mà đảng lại có thể cấm những người dân không được phụ họa vào kho tàng những mẫu truyện thêu dệt về ông?!.

Qua dòng thời gian, chính ông Hồ cũng như đảng của ông đã không dầy công “Trăm năm trồng người” đó sao?. Các ông đã có chủ đích dạy người dân phải trở nên gian xảo, điêu ngoa lật lọng một cách dai như đĩa qua bao hệ thống loa đài, giáo dục nhồi sọ thế hệ ngay từ lớp một, lớp hai là phải học theo các ông ngay từ đầu, ví dụ như “một viên đạn bắn một thằng Mỹ, 4 viên đạn bắn được bao nhiêu thằng Mỹ?”, vậy mà các ông đã vội quên, vội phiền trách những bài viết như bài này, thế là sao?.

Trên đời, cái gì cũng có cái giá của nó. Sự giáo dục gian tà ví như con dao hai lưỡi, nó có thể sẽ phụ họa với các ông về cả hai mặt, tích cực lẫn tiêu cực. Đó là hệ quả “tất yếu” mà đảng và nhà nước của các ông phải chấp nhận. Khi đọc cốt truyện mà các ông phải lắc đầu hoặc lùng bùng nóng giận thì điều đó càng chứng minh là sự giáo dục của các ông đã ít nhiều có sự thành công.

Nhằm mục đích góp phần vào việc ca tụng “Bác”, người dựng cốt truyện xin được dành chủ ý cốt truyện về “chiện… chút chút” của bác, đồng thời nhân tiện cũng không quên ngõ lời thán phục sức của sư phụ về “chiện…chút chút” ấy.

Khen bất cứ điều gì ở bác thì đều cũng được tán dương và khuyến khích, đúng không?. Khen bác có râu, bác có nghề “chôm” của người khác rất tài, bác giết người rất thiện nghệ, bác thích gái còn trinh, bác chơi bạo…không tốt hơn là chê bác cu ki, một tên độc thân chuyên sụt c…à?. Thế nhé:

Bác là một nhân vật “rất đặc biệt, rất xuất chúng, rất khác người” từ đó, những cái cá tính của bác cũng rất là khó đỡ!.

Sau khi rời khỏi hang Pắc-Pó về Hà Nội, vào những năm đấu tố 1954-1956. Bác làm việc ở phủ Chủ tịch, trào ấy Trần Quốc Hoàn còn là Bộ trưởng Bộ công an. Cu ky một mình, giữa khuya bác đánh dây thép triệu Hoàn lại phủ

- Trần Quốc Hoàn không kịp đeo lon lá, chỉ mặc vội quần áo, đánh xe như bay tới: Có gì khẩn thưa bác?.

- Hồ Chủ Tịch: Ừ, khẩn thì cũng chả khẩn gì nhưng nó lên tới óc rùi.

- Chuyện gì bức xúc vậy, thằng nào, tên nào dám làm bác nhức đầu vậy?.

- Chả thằng nào con nào đâu, chuyện í…”chiện …chút chút” đó mà.

- À thì ra vậy… Bác khẩn trương, làm em hết hồn. Nhưng…nhưng giữa khuya thế này, tìm đâu ra hở bác?.

- Thôi, chú đừng giả vờ, nghề của chú mà, chán chú mày ghê. Khẩn trương nhé.

2 giờ khuya giữa lòng Hà Nội im lìm chìm trong giấc ngủ của cơn rét mùa đông, Hoàn chạy xe lang thang như một bóng ma giữa sa mù, không thấy phố mà cũng chẳng thấy nhà… lòng rủa thầm. Tiên sư bác, bác lên cơn bất tử ai mà đỡ cho kịp mà không đỡ thì lại bị mang tội khinh vua, đáng để chém đầu, tru di tam tộc. Gớm thật!. Ai đây? Hoàn cố vận dụng đầu óc, bỗng chiếc xe đụng cột điện cái rầm, Hoàn tỉnh giấc, à nhớ rồi.

Xe de ra chuyển một mạch về hướng ngoại ô, nơi con bồ bí mật của Hoàn trú ngụ. Cô bé này, tuổi 17 người Thái trắng lai, gương mặt trái xoan, miệng trái tim nhỏ xíu mà các cụ xưa thường ví von “miệng sao, ngao vậy”, đôi má lúc nào cũng ửng hồng đỏ đỏ, tức là thuộc loại “hồng diện đa dâm thủy”, em cao mét bảy “điện nước” phủ phê.

- Khẩn trương lên em, đi gấp với anh.

- Gì mà ghê vậy, giặc vào hả?.

- Chuyện quốc gia đại sự, tối mật.

- Giời, ghê thế à.

- Ừ, ghê lắm, nhưng không sao, em bình tĩnh nghe anh căn dặn.

- Vâng.

- Bác lên cơn đột ngột mà giờ này khuya rồi, anh lấy đâu ra, em cố giúp anh, bằng không, cả hai chúng ta đều phải bị rơi đầu.

- Ôi, em sợ…

- Chả sợ gì cả nếu em làm y như lời anh chỉ dạy, anh biết tánh bác rất sáng tỏ, lúc nào cũng sáng tỏ, kể cả việc í cũng phải sáng, ý là phải có đèn, bác thích vậy.

- Nhưng có đèn, em xí hổ lắm.

- Càng tốt…điều đó cho bác thấy rằng em hãy còn zin, chưa quen mùi lửa đạn, đưa đồ cổ “second hand” không khéo anh lại mang tội khi quân. Để chứng minh, em hãy làm như sau: (…) Rõ chửa?.

- Dạ, dạ em đã nghe kịp.

3 giờ khuya tại cửa hàng bách hóa

- Mở cửa nhanh lên.

- Anh thủ kho: Mẹ bố thằng nào đó, phá phách, ông bắn bỏ mẹ đấy.

- Hoàn đây, Trần Quốc Hoàn, Bộ trưởng công an đây.

- Dạ dạ, xếp chờ chút. Gì mà nom có vẻ khẩn trương thế, giặc tấn công à?.

- Không nói nhiều, lấy một lọ mực đỏ, loại đặc.

- Anh thủ kho chạy vào kho, mắt nhắm mắt mở vì chưa tỉnh ngủ, lấy một lọ, còn cẩn thận gói lại trong bịch: Vâng vâng, mực đỏ, cóa ngay.

Hoàn cùng em Thái lai tức thì tăng tốc về phủ. Xe đậu ngay trước phủ, Hoàn chạy vào ghé tai bác: Có rùi, em “zin”, chân dài, lai, trắng…

- Bác đã ngậm chút thuốc kích Trung Quốc, tới giờ hành quân rồi, khẩn trương thôi.

Phòng ngủ Chủ tịch

- Cháu kính chào bác

- Ừ, bác cũng chào cháu…nhưng…nhưng con cháu là chuyện xưng hô ở ngoài đời thôi, ở đây, giờ giữa đông lạnh lẻo, chỉ có hai ta, gọi Bác, xưng em cho thân mật nhé.

- Dạ vâng, nhưng bác thì cao xa quá mà em thì thấp bé tí tẹo, ai dám làm thế, hỗn hào lắm.

- Xa đâu mà xa, em với bác gần nhau xác rạc, cháy bỏng đây, em không thấy sao?.

- Để bác tuột quần hộ em nhé.

- Thôi, ở truồng, em lạnh.

- Lạnh đâu mà lạnh, có bác đây sưởi ấm nè.

- Ôi thế thì em quá diễm phúc rùi, bao nhiêu người nằm mơ mà cũng không có được.

- Đâu, bác là người đã sưởi ấm rất nhiều người lắm chớ.

Nói tới đây, làm tôi sực nhớ câu truyện kể của chính nạn nhân: "Lần Đầu Gặp Bác Hồ Tôi Bị Mất Trinh" của Huỳnh Thị Thanh Xuân Quảng Nam-Đà Nẵng và “Thư Tố Cáo Tên Dâm Tặc Hồ Chí Minh Giết Vợ”

-Dạ vâng, thế là em đại phước ba đời rùi. Ô…ô… mẹ ơi, bố ơi…

-Gì thế, sao em lại la to thế?.

-Dạ, van bác từ từ, bác đừng làm em sợ…

Nghe em nói em sợ, sẵn đà quen tật, bác gáy: Những thằng đế quốc như Pháp, như Mỹ còn sợ bác nữa là thì huống hồ chi em.

Chiến trận vào lúc cực điểm, nhân lúc bác đờ cả mắt, khí phách phiêu diêu mãi tận miền cực lạc, em Thái lần lên mớ tóc dài và dầy, nhẹ tay lấy ra lọ mực, khéo léo xịt vào “cái mả cha” của bác, thở phào nhẹ nhỏm.

Trận chiến “Điện Biên” kết thúc, quân tướng bơ phờ nhưng cũng không quên cảnh giác, trước khi ngã ra ngủ, bác giở tấm vải mềm cô-tông Trung Quốc mềm mịn, nhìn tấm chải giường trắng tinh bên cạnh cái…hang “Pắc-Pó”, rêu phong rò rỉ nhúm nước sền sệt xanh lè.

-Ủa, sao nóa lại màu xanh?. Bỏ mẹ chửa!.

Vốn giòng con lai, thông minh đáo để. Thảo nào các cụ đã chẳng “Vỏ quít dầy, có móng tay nhọn”, em tỉnh bơ trả nhời:

- Thưa bác, bác nhớ không, khi nãy tại bác bạo quá, tiến quân như vũ bão, làm em dập cả mật. Dạ mật xanh!.



Diễn nôm
Nguyên Thạch

Nhị Ca
11-10-2013, 22:10
Ông Hai Say và những câu chuyện cuối tuần


http://2.bp.blogspot.com/-ZfNo4oZUUUw/UljIzOqp0tI/AAAAAAAAXPw/W6mXWzlEp9k/s640/369.jpg




- Có lẽ trong cái cõi đời lắm nhiễu nhương này ông Hai Say là một trong những người thảnh thơi nhất. Ông đã biết tận dụng liều thuốc bổ vô giá mà không phải tốn kém chi cả, ông cứ thoải mái dùng nó một cách tự nhiên. Liều thuốc ấy là nụ cười.

Thật vậy, chính nụ cười vô biên giới ấy đã khiến cho chẳng những tụi con nít mến thích ông mà ngay cả trung niên, ông già bà lão cũng mê như điếu đổ. Trời đã ban cho ông những nét duyên mà hình như trong tiếng Anh có nói là “Sense of humor”, gặp con nít, ông kể chiện con nít, chiện ma chiện quỉ, chiện Nam Tào Bắc Đẩu…đủ thứ. Gặp người lớn, ông tiếp chuyện theo kiểu người lớn. Tiến sĩ kỹ sư, ông nói theo trình độ tiến sĩ kỹ sư, gặp ba bựa du côn du đảng, ông nghinh đón như thể là giới xã hội đen thượng thặng.

Ông có thể vạch ra nhiều thứ phiền não của cuộc đời cho nhiều người cùng thấy nhưng cuộc đời ông không hề bị những thứ phiền não ấy làm não phiền ông…Nhưng thôi, không “thêu dệt huyền thoại” về ông nữa, kẻo thiên hạ chán mất.

Hôm nay, thứ Bẩy cuối tuần, dăm bạn tâm giao lại đến, ông không phải bận bịu làm việc vì hôm qua ông đã sửa xe đạp cho đám cò con cho mãi đến tối. Câu chuyện cuối tuần hôm nay có vẻ hơi bị nghiêm trọng bởi những nội dung khá nặng ký của quý ngài phó thường dân loạn bàn. Sở dĩ tôi gọi mấy ông là phó thường dân là bởi ông nào cũng bị tà tà giở vài ba cuốn lịch, chưa phục hồi được quyền công dân xã nghĩa nên chỉ được làm phó mà thôi. Buổi loạn bàn được ký tôi ghi nhanh như sau:

- Ông Tám Thiên, còn có biệt danh là “ông Tám Tề Thiên”, gọi ngắn cho gọn là ông Tám Tề: Mẹ nó, không biết chừng nào mình mới được tự ăn tự nói một cách thong thả đây, tui thì nặng tai mà hễ mỗi lần gặp nhau nói chuyện thì cứ thầm thầm thì thì như sợ có hồn ma nó nghe lén vậy, chán chết!.

- Ông Dư, họ Trần, tên ngắn xuất xứ từ côn an đặt là Dư Trần. (Mấy tay ác điểu này đặt tên cho ngừ ta thật độc, Dư Trần nhầm bảo rằng dân phải trừ) : Thì ông cứ nói nhỏ đủ để ông không nghe chính ông nói nhưng tụi tui nghe là được rùi.

- Hai Say: Sao, hôm nay có gì mới không quí chư vị?. Chiều qua, có con cò con lớp mười một lại thêm chân căm xe đạp, nó kể chiện về đám tang một quan lớn của tỉnh, đại khái là thằng quan này đã liên tục nhiều năm ẵm khá bộn bạc về việc hợp tác khai thác buôn gỗ lậu, nó giàu hoành tráng, giàu nứt trường sơn, tiền sài đến cả mấy đời chưa chắc sẽ hết. Nó chết vì căn bịnh “Sướng cu mù mắt”, nghĩa là nó bị Si-đa. Bịnh là phải vì nó đã lêu lổng với quá nhiều gái gú. Thời buổi này, chơi mà không sợ mưa rơi là chết chắc mấy ông à. Nhưng nghèo như bửng tụi mình thì miếng ăn còn chưa đủ đây thì lấy đâu mà sanh chiện. Tiền vô tội vạ cứ tràn vào rủng rỉnh mà không sanh tật mới là chiện lạ đó nhưng khổ nỗi là nó lại chơi ngu, nghe phong phanh, mấy thằng quan này lại không thích chơi có bao cao su, bao cao su thì chỉ để dành mà tặng cho những người, chẳng hạn như Cù Huy Hà Vũ thôi chứ tụi nó là thích trực tiếp thì mới đã…Mình nó ngu đã đành, nó còn vô tình truyền sang cái của nợ ấy cho con vợ đẹp chảnh trần ai của nó nữa.

Những tháng ngày bịnh, nó ở mãi Sài Gòn để điều trị suốt cả 4 năm trời, con mụ vợ phải bận bịu ở tận quê nhà mà lo cai quản cái tài sản “khổ lòng” của nó, trà dư sanh tửu hậu, những ngày buồn teo, chả lẽ “cứ cơm chờ cá đợi”, để không cho nó mọc nấm, mợ bèn bày tiệc lia chia. Một tay, cũng là quan tỉnh khác, đẹp trai, tướng tá u bắp, bu-gi nẹt lửa khá nhậy, tới lui, tê tê tê tê (tò tẹo tình tự) với mợ một cách trường giang. Thằng quan này cũng dính chấu là cái chắc bởi sau một thời gian, cả hai cũng lặn mất vào thành Hồ.

- Dư Trần: Mẹ, ngẫm đúng ghê!. Mình ngừ trần mắt thịt, không thấy được cái sự nhiệm mầu, cái quả báo nhãn tiền, tụi nó phá rừng nhằm giờ linh, hồn thiêng rừng núi đã hiện về trừng trị cả nhà những thằng tham quan này rùi.

- Hai Say: Tui đố mấy ông, lịch sử nhân loại từ vượn tiến đến người phải mất bao nhiêu năm?. Và từ người biến thành vượn phải cần bao nhiêu năm?.

- Tám Tề: Ủa mình đang nói về những thằng, những con tham quan mà, sao chuyển đề tài đột ngột như khỉ đột vậy?.

- Dư Trần: Thôi, chiện những thằng cướp ngày thì nói đến bao giờ cho hết. Ổng Hai hỏi là chắc cũng phải có lý do, chớ có bao giờ thấy ổng hỏi trớt qướt đâu.

- Dư Trần: Ông anh à, không biết là tui trả lời có đúng không chớ theo chỗ tui học hồi nhỏ là từ vượn tiến hóa lên thành người tiền sử thì cũng phải mất 2 triệu năm, từ người tiền sử đến người như hôm nay thì cũng phải mất 5 ngàn năm. Còn chiện từ người như hôm nay mà muốn thụt lùi lại thành vượn thì tui e rằng cũng phải mất chừng ấy thời gian, nghĩa là cũng phải cần đến 2 triệu 5 ngàn năm.

- Tám Tề: Đâu dữ vậy, tui nghi ông nói trật rùi!. Anh Hai nghĩ sao?.

- Hai Say: Câu hỏi có hai vế, anh trả lời vế thứ nhất, theo phỏng đoán, tui nghĩ là anh gần đúng. Còn vế thứ hai, từ người tụt xuống thành vượn là sai bét.

- Dư Trần: Tại sao sai? Phan Thiết đi Hà Nội 1.500 cây số thì Hà Nội về lại Phan Thiết chừng ấy, không lẽ đường nó mọc ra hoặc nó thụt lại.

Hai Say, khà khà khà…ngụm tí trà: Tui thiệt là buồn với ông, sống với cộng sản đến lụn gần cả cuộc đời mà ông vẫn chưa tính được!.

Ông đã chỏng mông trong tù bóc gần cả 7 cuốn lịch, cộng lại là 2.555 cái thiên thu tại ngoại mà ông đã vội quên.

Này nhé, ở Việt Nam, dưới chế độ siêu việt này, đảng đã luôn hãnh diện là từ người trở lại vượn chỉ có 70 mươi năm hơn chút xíu thôi, siêu phàm, siêu chỉ tiêu, đảng ta lúc nào cũng vượt bậc, ông không thấy sao.

Mỏi tay rùi, ký tôi sẽ “báo cáo” tiếp trong những lần cuối tuần tới. Sóa-zi.


Nguyên Thạch

Nhị Ca
11-15-2013, 13:43
Ông Hai Say và câu chuyện: Thằng mù


http://1.bp.blogspot.com/-fvxZuzW8uJU/UnHMPPk6viI/AAAAAAAAYU8/yQVgN0T5i2k/s640/468.jpg



- Giờ cuộc sống có quá nhiều nhiễu nhương khiến người dân không thể nào tránh khỏi cảnh đau lòng xót dạ, đi đâu cũng nghe người ta than vãn… ngán ngẩm bằng những cái lắc đầu, lắc riết rồi trở thành tật, gọi là tật thời đại: “Lắc đầu”.


Trong khung cảnh u ám đó, ông Hai cũng như những người bạn tâm đắc của ông đều là những phó thường dân. Mà phải chi là phó côn an phường hay phó côn an huyện thì cũng còn gở gạc, khắm khá chút, đàng này là phó của cái thứ dân nghèo tím diệm thì may lắm là hơn cái giàn mồng tơi là cùng. Những con người tận cùng bằng số này, còn chi được hạnh phúc hơn là cứ mỗi cuối tuần tụm năm, tụm ba để tìm nguồn khuây khoả cho lớp tuổi xế chiều.

Ông Dư Trần lắc đầu: Mẹ, hôm qua tưởng là tiễn con cháu ngoại về miền cực khổ rùi.

Ông Tám Tề hỏi: Chà, sao vậy? Gì mà ghê vậy?

-Không biết nhà nó ăn uống cái thứ độc gì mà con nhỏ tiêu chảy lã người, ba hồi lạnh như đá, ba hồi nóng như nước sôi, đem con nhỏ xuống “nhà ghét”, mấy con khỉ y tá truyền nước biển, xong bỏ đó đi tám chiện con mụ nào đó đi giựt chồng người ta, bị vợ cả cùng du côn đè xuống, nhưng nếu chỉ đè xuống rồi đánh đập thôi thì chỉ là chiện thường ngày ở huyện, đàng này, mấy thằng côn đồ còn nhổ cả lông của con nhỏ nên mới trở thành câu chuyện hấp dẫn mấy con mụ y tá. Tám triền miên, tám huyên thuyên cho đến khi mẹ của cháu tôi thấy nó trợn tròng con mắt, tay chân giựt lia lịa, mẹ nó mới la làng, bác sĩ mới vào cho cấp cứu.

- Nghe tin, tôi chạy xuống thăm, ngồi ở phòng đợi lo lắng. Bác sĩ Hải từ phòng cấp cứu bước ra, lắc đầu (lại lắc đầu), tui nghĩ bụng là thôi tiêu đời con nhỏ rùi. Mẹ con bé òa khóc. Tui cũng rụng rời hỏi: Sao, bó tay rồi hả ? Nó chết rồi hả Bác sĩ. Bác sĩ trả lời: Đâu có, cứu được rồi. Tôi thắc mắc: Cứu được, mà sao Bác sĩ lại lắc đầu?. Bác sĩ nhìn tui, Bác sĩ cười: Lắc đầu là cái tật của tui, bởi nhìn cuộc đời, cái gì tôi cũng ngán ngẩm!.

- Ông Tám Tề: Bửng này, được mời đi dự đám cưới mà Bác sĩ Hải cứ lắc đầu là người ta sẽ hiểu lầm chết.

- Ông Hai Say: Tui còn nghe nói giờ có một số Bác sĩ làm loạn xà ngầu lên, không có bằng chuyên khoa mà cứ tự làm đại, bịnh nhân bây giờ như những con heo bị đưa lên bàn mổ, mổ thí mổ đại, cứ làm thử, được thì lấy tiếng chơi, còn không được thì bịnh nhân chết ráng chịu. Lại còn có vụ thuốc thì chỉ chích một nửa liều, nửa liều chích đứa khác, nghĩa là số còn dư 50% thì băng nhóm đem bán lấy tiền bỏ túi.

Đất nước này, giờ quá quắc lắm rồi!. Kinh tế thì thiếu trước hụt sau, cán bộ thì cứ y như đám chuột cống, sinh sôi nẩy nở ngày càng đông, đục khoét tận hang cùng ngõ tận. Tỉ như thằng Lâm, chỉ là trưởng côn an huyện thôi, mà là huyện vùng sâu vùng xa nữa chứ mà đã có 3 căn nhà lầu hai mê, 2 căn ở Sài Gòn, cộng không biết bao là đất đai.

Mấy thằng trung ương thì cứ hở ra là siêu việt, anh hùng, vĩ đại…vĩ mô…nói như vẹt mà làm thì như chó ỉa. Thằng Tàu nó cướp nớc đến nơi mà cứ cúi đầu bại não. Tham nhũng, đục khoét thì cứ bao che, để lâu cứt chó cũng hóa bùn. Nhậu nhẹt bia rượu thì uống còn hơn cá uống nước, tụm năm tụm ba bày mưu đốc sự, tìm cách qui hoạch, dự án để cướp đoạt của dân….

Ôi chán quá mấy ông ạ!. Đ M, trong đám mù, có thằng chột dẫn đầu thì cũng đủ ngán rùi, tuy là có tệ, có ngán nhưng ít ra thằng chột cũng còn dẫn được đám mù đi tới đích cho dẫu cũng phải cần mấy trăm năm!. Nhưng đàng này thì ngược lại, cái đám người rừng rú này không những độc tài toàn trị, bịt mắt, bịt miệng người dân để trở thành mù mà ngay cả bản thân của chúng cũng mù luôn!.

Thằng Thủ tướng thì vẫn khư khư “Kinh tế thị trường theo định hướng Xa Hoài Chết Ngắt”, ôm cái thứ chủ trương mụ mị như vậy thì chúng mới có cơ hội và điều kiện để ăn cướp của công một cách thư thả. Nợ nần thì có đám khu đen è cổ ra gánh chịu. Tài sản, nhà cửa phủ phê, chúng nào lo. Nỗi nhọc nhằn này, đâu phải nỗi khổ chung. Ngoảnh mặt quay lưng trước những nỗi đau của đồng loại từ loài khỉ vượn là chẳng có gì để mà khó hiểu.

Thằng Tổng bí thơ thì vẫn cứ oang oang một mực láu cá chó “Đảng cộng sản là một tổ chức tối cao, lãnh đạo toàn diện và triệt để…”

Thằng chột dẫn đường, dẫu quờ quạng, dẫu ỉa đùn nhưng cũng còn cơ may mò được đến đích. Nhưng thằng mù mà lại dẫn theo cả đám mù vĩ đại thì chỉ còn có nước là chết chắc!.

Bửng này, đất nước và dân tộc sẽ đi về đâu hở mấy ông?.


Nguyên Thạch

Nhị Ca
11-21-2013, 23:14
Nổ như bắp rang

To view links or images in this forum your post count must be 3 or greater. You currently have 0 posts. Tôi cứ phải nhắc đi nhắc lại hoài, phàm trên cõi đời này, cái gì, chuyện gì cũng phải có đầu có đuôi, phải có tính "lô gíc” thì người ta mới nghiệm được cái kết thúc của mỗi câu truyện.

Chuyện hồi xửa hồi xưa… Gớm, mới đây mà đã hơn ba mươi tám năm rùi. Thời gian quả như nước chảy dòng trôi, có chăng là những rác rưởi còn đọng dính lại chân cầu.

1975, trào đó tôi còn nhỏ, tuy nhỏ nhưng cũng rất biết chăm chú nghe người ta kể truyện. Truyện “người rừng về thành phố” thì cũng khá nhiều, nó đã trở thành những mẫu truyện dân gian, những câu ca dao bất hủ truyền tụng mãi đến tận ngàn sau. Chẳng hạng như:

” Đôi dép râu dẫm nát đời son trẻ.
Nón tai bèo che khuất nẻo tương lai “…

Mà thiệt vậy, từ dạo ấy cho mãi đến bây giờ, cái nón tai bèo nó đã mù mịt che mắt, che hết tương lai của cả một đất nước. Trong suốt chiều dài cầm nắm quyền bính, lũ vượn này cứ cố gắng tập làm người, mà tập mãi nào có được đâu. Bởi thế mới có câu:

“Sai đâu sửa đấy. Sai đấy sửa đâu? Sửa đâu sai đấy.”…

Trời ạ, đã ba mươi mấy năm rồi mà cứ đem cả nước, cả dân ra làm thí nghiệm, may trúng thì nhờ, rủi trật thì sửa. Mà nào có trúng mẹ gì đâu, cứ sai rùi sửa, sửa hoài, thử hỏi con gì chịu nổi ?.

Giữa thời buổi này của thế kỷ 21 rồi mà kỳ đại hội đảng lần thứ XI cứ một mực khăng khăng trung thành với chủ nghĩa Mác-Lê, kiên trì xây dựng XHCN, lấy tư tưởng và đạo đức Hồ Chí Minh làm chủ đạo, kinh tế thị trường theo định hướng XHCN, duy trì độc tôn giữ điều 4 hiến pháp, tình hữu nghị láng giềng mười sáu chữ vàng, bốn tốt… Ôi nghe sao mà nó quải chè đậu lắm lắm.

Nhân chuyện Nguyễn Minh Triết nổ rầm rầm: Cu Ba thức Việt Nam ngủ, Việt Nam thức Cu Ba ngủ, chúng ta canh giữ hòa bình thế giới!. Trời ơi nghe mà muốn đi thăm lăng bác ghê vậy đó, bởi chột bụng quá sá.


To view links or images in this forum your post count must be 3 or greater. You currently have 0 posts. Tánh người miền Nam vốn dĩ chân thật nhưng Nguyễn Minh Triết chơi quá lâu với bọn Bắc bộ phủ nên bị tiêm nhiễm hỏng chừng.

Nhớ hồi mới vào Nam mấy tay bộ đội này nhất định không chịu dốt, cái con c… gì cũng mở tháo gỡ ra xem, cũng sửa. Tôi có cái đồng hồ đeo tay, hiệu Citizen hai người lái, mấy ổng xin mua, lúc ấy vã quá, vả lại “cách mạng” về rồi, đeo đồng hồ chi cho mang tiếng là “tiểu tư sản”. Mấy ổng vặn nắp đồng hồ của tôi ra để xem, xem cái con mẹ gì tôi chả hiểu.

- Mấy anh mở ra thì nó sẽ vô nước hư đồng hồ của tôi đó.

- Không mở thì làm sao biết thằng người nái nó có làm việc hay không.

Cái máy thâu thanh hiệu Phillips ở nhà tôi họ cũng đòi mua, thôi thì có người mua thì cũng bán, kẻo không lại bị công an thôn gán cho tội, giải phóng rồi còn nghe đài địch là phản động. Mấy cha tài lanh tháo cả cái Radio ra dò dò chỉnh chỉnh riết rùi cái máy tịt câm luôn. Lúc ấy, tui thiệt là chán cái mớ đời!.

Đánh thắng được Mỹ (?), tôi cứ tưởng là mấy cha rành rọt thông tin điện đài lắm, ai dè…cái chữ ngờ không bao giờ học hết được.

Để đóng góp vào những pho truyện thần sầu quỉ khóc, tôi xin kể kẻo sau này thiếu mất một chuyện nổ, e rằng uổng lắm. Chuyện như thế này:

Vào khoảng tháng Tám của 1975, bộ đội đầy đường, nơi đóng quân thì không thiếu bởi tiếp thu những cơ quan quân sự của VNCH nhưng vì chính sách đi sâu vào quần… chúng nên bộ đội cứ tá túc vào nhà dân để đi xác vào … phụ nữ và kêu gọi chị em ta vùng dậy đạp đổ phong kiến đè ép bóc… lột… vân vân.

Anh bộ đội:

- Theo lời bác Hồ vĩ đại,chúng tôi hân hoan tình nguyện đi giải phóng miền Nam thân yêu đang bị kềm kẹp bởi Mỹ Ngụy. Máy chém lê khắp nơi, dân đói khổ không có gạo mà ăn.

Tôi:

- Dạ đúng rồi, không có gạo mốc để ăn nên chỉ toàn ăn thịt hoặc cá ngon thôi.

- Thanh niên sục sôi máu căm hờn đế quốc Mỹ, tất cả đều tình nguyện lên đường.

- Ủa không ai trốn sao?.

- Có chứ nhưng trốn thế nào được, tất cà đều có hộ khẩu và tem phiếu lương thực.

- Nghĩa là trốn thì không có khẩu phần lương thực hả?.

- Đúng vậy.

-Thế thì trốn cũng chết, đi cũng chết, đằng nào cũng chết.

- Em đừng bôi bác thế. Chết là hy sinh cho đất nước cho bác cho đảng. Tổ Quốc sẽ ghi công.

- Chúng tôi vượt rừng Trường Sơn dầy đặc bóng tối, có khi đi cả tuần mà không thấy được ánh sáng.

- Rừng thiêng nước độc, chắc ma nhiều lắm phải không anh bộ đội?.

- Trên đời này làm gì có ma, chỉ có thú dữ, rừng Trường Sơn hãy còn nguyên thủy nên có những quái vật từ thời cổ đại còn ẩn nấp ở đó. Tôi kể truyện thật này cho em nghe, thú vị lắm. Có một hôm tuy là ban ngày nhưng không có ánh sáng, tối thui, đại đội của tôi đi trinh sát dò đường bỗng tôi nghe một tiếng vút rợn người, cây lá đổ ngã ào ào, thế là một chiến sĩ đã biến mất. Hai phút sau, một tiếng vút khác cũng rùng rợn như tiếng vút đầu, lại một đồng chí nữa bặt tăm.

Chúng tôi khẩn trương báo động là đã mắc vào hố giết người của bọn Mỹ cài bẫy, vừa bố trí phòng thủ thì một tiếng vút thứ ba, lần này có hai đồng chí bị tiếng vút cuốn đi.

- Trời, tiếng vút gì mà ghê vậy, chắc là con tinh thôi.

- Tôi bố trí cho một chiến sĩ gan dạ, hai tay mở chốt hai quả lựu đạn sẵn sàng chiến đấu, đồng chí anh hùng này lần theo hướng có tiếng vút ấy thì bỗng một tiếng vút thứ tư và liền sau đó là một tiếng nổ ầm.

- Ủa hai trái lựu đạn lận mà sao chỉ nổ một. À chắc trái kia bị lép.

- Con quái vật bị thương vùng dậy phóng đi, sức phóng của nó còn hơn B-52 rãi bom, cây to bằng người ôm đều ngã rạp đè chết và bị thương mười hai chiến sĩ nữa. Tôi ra lệnh cho rượt theo vừa bắn vừa nhả bồi hai quả B-40 thì con vật mới chậm lại và sau đó nằm yên không còn nhúc nhích.


Tôi đoan chắc rằng bốn đồng chí bị nó vút là nằm trong bụng con quái vật, chúng tôi cho vạch bụng con thú khổng lồ ra, mấy chục đứa chúng tôi vất vả cả ba tiếng đồng hồ mới kéo được bốn đồng chí ấy ra khỏi bụng con quái vật.

- Trời tội nghiệp, nằm trong bụng con quái vật hơn năm tiếng đồng hồ, chắc các anh ấy tiêu đời.

- Tiêu thế nào được, trinh sát chúng tôi đã được tập luyện nín hơi không thở trong những nơi thiếu khí, tuy nhiên 5 tiếng thì cũng khá lâu nên các đồng chí ấy đều xỉu. Chúng tôi chỉ làm hô hấp là các chiến sĩ bình phục ngay.

- Ồ hay quá, rùi cho các chiến sĩ ấy uống Xuyên Tâm Liên là khỏe ngay hả?.

- Ừ.

Thôi chuyện của mấy cha nội thì nhiều vô kể, toàn chuyện động trời chết ngừ, từ chiện chiếc đồng hồ cỏn con cho đến chuyện quốc gia đại sự… hỏng cả!. Những tay tài lanh này mà cầm nắm vận mệnh đất nước ư ?!. Thảo nào cả dân tộc phải đắm chìm trong cõi tối tăm mê muội... hẳn không phải là chuyện lọa.



Nguyên Thạch