baban
12-13-2012, 07:50
- Ngân Bình
1.
* Nỗi đau của L.
Lần đầu tiên khi ngón tay tôi tình cờ chạm vào một nơi nào đó trên cell phone của anh trong lúc mày mò sử dụng –vì tôi vốn ghét máy móc và không thích thú gì với việc tìm tòi học hỏi– tôi đã đọc được những dòng nhắn tin tình tứ trên màn ảnh nhỏ xíu. Thật sự, tôi không chút nghi ngờ và còn ngây thơ nghĩ rằng, chắc cái này từ nơi đâu lạc vào máy của anh, vì từ ngày làm vợ anh, tôi hoàn toàn tin tưởng –một sự tin tưởng gần như tuyệt đối– vào tư cách và tình yêu sâu đậm anh luôn dành cho tôi. Nhưng hai ba ngày sau, những dòng nhắn tin kế tiếp cũng do tình cờ tìm số điện thoại của người nào đó vừa gọi anh mà tôi không bắt kịp khi anh không có mặt nơi bàn viết, thì sự nghi ngờ trong tôi bắt đầu nhen nhúm. Những dòng chữ đẩy đưa, ngọt ngào như nhảy múa trước mắt tôi. Gần như suốt tuần, đêm nào tôi cũng trằn trọc đến nửa khuya mới chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Tôi hoang mang, thắc mắc, nhưng trong đầu vẫn nghĩ chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra. Một con người đạo đức như anh, làm sao có thể làm nên chuyện tồi tệ như thế được!
Trong khi tôi vẫn tiếp tục theo dõi với nỗi băn khoăn, bồn chồn, thì một buổi trưa, từ phòng khách tôi chạy vào, nhưng không kịp bắt máy sau tiếng chuông reo liên tục không ngừng nghỉ. Đường dây bên kia đã cúp, tôi buông điện thoại xuống, định vào giường ngủ giấc trưa trước khi bắt tay vào việc nấu nướng để chuẩn bị bữa tiệc tiễn con đi học xa. Nhưng sao... ngón tay tôi bỗng dưng lại dò xuống hàng tên đã đôi ba lần nhìn thấy và ngập ngừng bấm nhẹ. Những dòng chữ mới mẻ hiện lên. Không còn tự dối gạt mình nữa khi đối tượng của anh rành rọt gõ vào máy “ I love you” –chắc phía bên kia, người ta cũng nhận được lời tỏ tình thắm thiết như thế từ nơi anh. Tôi đứng tựa vào bàn, bàng hoàng, tê tái. Hai chân tôi như muốn sụm xuống. Tim tôi đau nhói, hơi thở đứt quãng, cố nuốt nghẹn ngào nhưng nước mắt vẫn trào ra. Tôi đọc Kinh và cầu xin Chúa giúp tôi giữ được bình tĩnh. Phải thật lâu tôi mới
đủ sức cầm máy bước ra sau vườn, nhẹ giọng, anh lại đây xem giùm em cái này? Đang tưới cây, anh lẹ làng tắt nước chạy đến. Mắt anh lướt nhanh trên chiếc cell phone. Không gian như cô đọng lại trong im lặng nặng nề. Có lẽ không bao giờ anh ngờ rằng tôi có khả năng làm cho những hàng chữ này hiện lên. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, bởi anh vốn là người trầm tĩnh. Với sự phẫn nộ đang tràn đầy trong cơn đau khổ tột cùng, tôi muốn đưa cho đứa con thân yêu đọc những dòng chữ này xem nó nghĩ sao về cha của nó. Thật sự, lúc đó tôi muốn phá tung mọi thứ lên rồi ra sao cũng được như bản tính cố chấp và ương ngạnh cố hữu của tôi. Tôi cố gắng hết sức để không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh khi lòng tự nhủ lòng, dù có đau, dù có khổ thế nào cũng phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh thách thức. Bởi vì tôi không hề nghĩ đến một giải pháp nào để cứu vãn cái gia đình đã có mấy mươi năm hạnh phúc mà giờ đây chính anh làm cho tan nát. Từ lúc mới yêu nhau tôi đã nói với anh, sự phản bội trong tình yêu không đáng được tha thứ và để giải quyết mọi chuyện chỉ có hai chữ: Ly dị!!!
...Nhưng cuối cùng thì cái mặt nạ cứng rắn giả tạo của tôi rơi xuống. Tôi bật khóc trước khi vội vã bước vào bên trong.
Buổi chiều, nhà đầy khách nhưng tôi phờ phạc thấy rõ. Con người tôi vốn yếu đuối, mỗi khi đối diện với sự bất trắc, tôi gần như kiệt sức, nước mắt lúc nào cũng chực ứa ra –cũng vì thế mà tôi luôn trông cậy và nương tựa vào anh. Khi đứa con vừa từ cửa bước vào, tôi đã ôm chặt lấy nó khóc nức nở. Con vuốt lưng tôi, giọng xúc động “mẹ đừng buồn, con sẽ về thăm mẹ thường xuyên”. Bạn bè cũng chạy đến vỗ về, an ủi, nhưng không ai hiểu được ý nghĩa của những giọt lệ bẽ bàng vừa rơi xuống. Thôi! vậy cũng tốt. Vì tôi cũng không muốn người khác biết những sai trái của chồng mình. Tôi giận anh, nhưng tôi vẫn muốn, dưới mắt mọi người, anh mãi mãi là một người cha lành, một người chồng tốt. Suốt bữa tiệc, tôi cười cười, nói nói nhưng cõi lòng thì đắng chát, xót xa khi nhớ đến những lời yêu thương anh đã viết cho người nào đó không phải là tôi. Sự tổn thương anh mang đến cho tôi quá lớn khi tôi nghĩ rằng, căn bệnh của tôi sống chết không biết lúc nào mà anh nỡ đành lòng tìm niềm vui nơi người đàn bà khác, dù lý do anh viện dẫn rất hợp lý “tại em lạnh nhạt với anh, em làm cho anh có cảm giác là mình bị xem thường và anh cảm thấy cô đơn...”
Bây giờ tôi mới chợt nhớ, có những đêm tôi thao thức trên giường để chờ đợi anh cho đến khi mỏi mòn chìm vào giấc ngủ. Có lẽ, lúc đó anh đang miệt mài viết những lời thư tán tỉnh ngọt ngào hay than thở về số phận bất hạnh của mình vì đã gặp phải một người vợ không ra gì, nên bây giờ anh rất cần một sự cảm thông, an ủi, rồi gửi đi trong niềm hân hoan, hạnh phúc tràn trề. Ý nghĩ này làm nhói buốt trái tim tôi. Làm sao anh hiểu được tận cùng nỗi đau đớn, ê chề của người vợ gần hết cuộc đời chỉ biết yêu thương và chung thủy với chồng.
Buổi tối hôm ấy quả là một buổi tối dài vô tận. Tôi ngồi lên, nằm xuống trong tâm trạng ngổn ngang, bứt rứt. Tôi nghĩ đến hậu quả của trò chơi “tìm chút niềm vui trong lúc buồn” của anh mà lạnh toát cả người. Không biết, nếu chuyện đổ bể ra, anh có đủ can đảm ngẩng cao đầu bước đi hay phải lầm lũi cúi đầu giấu mặt? Nhưng đâu chỉ có anh phải làm như thế, mà còn có tôi và con, những người cùng chung vinh nhục với anh nữa. Hàng tên tôi nhìn thấy trên phone như hiện rõ trước mắt. Chẳng lẽ là người tôi có quen, có biết. Dù rất đau, rất giận, nhưng tôi vẫn cầu mong đó là một người hoàn toàn xa lạ như anh đã nói. Dẫu sao, với tôi –ngay giờ phút khổ đau nhất– danh dự, thể diện, uy tín của anh vẫn là điều quan trọng hơn hết. Với vợ con, dù oán giận bao nhiêu, chúng tôi vẫn có bổn phận phải bao che, gìn giữ cho anh. Nhưng với người chung quanh, những người từng quý mến, kính trọng anh sẽ nhìn anh như thế nào? Không thể kể hết nỗi lo lắng, thấp thỏm trong lòng tôi khi nghĩ đến điều kinh khủng ấy.
Bốn giờ sáng, tôi vẫn trắng mắt nhìn lên trần nhà. Đầu tôi đau, ngực tôi nhói. Tôi ngồi bật dậy, đọc Kinh cầu nguyện không ngừng để xin cho tâm hồn mình lắng xuống và đầu óc đừng nghĩ đến hai chữ mà anh vẫn thường nói “trong cuộc sống vợ chồng đừng bao giờ nhắc đến”. Tôi biết, khi quyết định như thế, không phải chỉ mình tôi đau khổ, mà còn có cha mẹ, con cái, cả một hệ lụy oan nghiệt kéo theo. Nhưng nếu không làm thế, liệu chừng tôi có thể tiếp tục sống với anh như đã từng sống hơn hai mươi năm bằng một cuộc sống thật bình an, thoải mái. Và khi ấy, tôi chưa từng một lần đặt dấu hỏi khi anh nói, anh đi Wal-Mart khoảng một tiếng, nhưng bốn tiếng hơn vẫn chưa về. Anh ra sân sau nói chuyện điện thoại hàng giờ, dù ngày hay đêm, tôi cũng chưa một lần ngờ vực. Bây giờ, làm sao tôi có thể điềm nhiên, vô tư trước những việc đó! Hai mươi mấy năm làm vợ anh, tôi chưa hề có một lần nào xem thường anh như anh vẫn nghĩ, nhưng bây giờ, sau khi biến cố này xảy ra thì sự tôn trọng tôi đã dành cho anh có còn tồn tại nữa không?
Nước mắt tôi rơi, rơi mãi. Đến gần sáng tôi thấy lòng mình như nhẹ đi và chợt nhớ lại câu hỏi của người bạn tối hôm qua: “Mi làm gì mà mặt ổng buồn hiu vậy?”. Thế rồi từng chuyện, từng chuyện đã xảy ra trong suốt mấy mươi năm chung sống lần lượt trở về trong trí nhớ như một cuốn phim quay chậm. Có một cái gì đó rất lạ đánh động tâm hồn tôi, để tôi đủ khiêm nhường và can đảm nhận ra những lầm lỗi, thiếu sót của mình. Hình như tôi chưa làm tròn bổn phận của một người vợ đối với anh. Tôi không có sự ngọt ngào và dịu dàng mà anh mong muốn. Chuyện gối chăn tôi cũng không đáp ứng đủ sự khao khát của anh. Rồi những giận hờn, nóng nảy vô lý... nhiều nhiều lắm. Lòng tôi bỗng tràn dâng niềm ân hận, hối tiếc. Tôi bật khóc. Và trong những giọt lệ mặn chát đó, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm. Tôi chợt nghĩ, mình sẽ sống thế nào nếu những ngày tháng sắp tới không có anh?
Cuối cùng... thay vì mãi mãi không nhìn mặt anh nữa như tối qua tôi đã nghĩ, buổi sáng hôm sau, tôi và anh đã nói với nhau những điều cần phải nói. Giữa tiếng khóc uất nghẹn, tức tưởi của tôi, anh thề rằng chỉ yêu thương duy nhất có tôi và nếu phải cần hy sinh một phần nào đó thân thể của anh cho tôi, anh rất sẵn sàng và sung sướng được làm điều đó. Anh thú nhận rằng, đây là vết nhơ mà vì một phút thiếu suy nghĩ anh đã làm nên và bằng nước mắt, anh chân thành nhận lỗi. Tôi trách anh, biết bao nhiêu điều tôi đã làm cho anh và vì anh, sao anh không thấy mà chỉ thấy lỗi lầm của tôi. Nhưng chính khi ấy, tôi cũng nhận ra mình đã từng hẹp hòi, ích kỷ đối với anh... Vậy thì, sẽ thật bất công nếu chỉ có mình anh nói câu xin lỗi, vì chính tôi cũng đã góp phần tạo ra “thảm cảnh”.
Tạ ơn Chúa đã cho biến cố này xảy ra –dù lòng tôi vẫn sắt se đau mỗi khi nhớ đến– để tôi có cơ hội nhìn lại chính mình, để anh và tôi hiểu nhau hơn. Và trên hết là kịp thời cứu vãn hạnh phúc gia đình đang đứng trên bờ vực thẳm.Tạ ơnChúa đã giúp tôi mở lòng ra để không đi đến quyết định nông nỗi làm tổn thương con cái, phá hủy niềm tin vào người cha mà con tôi đã xem như thần tượng với tất cả lòng yêu thương, kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc.
* Lời tự thú của H.
Thật sự tôi đã khóc suốt đêm, giữa căn phòng lạ, giường, chăn, nệm, gối... không phải là nơi mình ấp ủ hằng đêm. Có phải thật sự tôi sẽ mãi mãi rời xa những thứ thân yêu ấy, trong đó có em và con, những người mà tôi thương yêu đến độ luôn thầm nghĩ, nếu họ phải cần mắt để nhìn, cần tim để sống, tôi sẵn sàng hiến dâng mà trong lòng đầy hạnh phúc.
Hai mươi hai năm sống trong tình nghĩa vợ chồng đầy ắp, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ phản bội người vợ thủy chung! Chưa bao giờ tôi hình dung cái thảm họa sẽ mất đi đứa con mà tôi thương yêu hơn cả mạng sống của mình. Nhưng giờ đây, tôi lại đang đứng bên bờ vực thẳm và... sẽ rơi vào đó. Tôi không hiểu sao mình có thể nông nỗi như thế???
Cách đây hai năm, khi đón nhận tin em mang chứng bệnh ngặt nghèo, tôi đã ôm chặt em trong tay với những dòng nước mắt nhạt nhòa. Nhiều đêm ngồi trong bóng tối, tôi lặng lẽ khóc vì sợ sẽ có ngày xa em vĩnh viễn. Trong khi đó, từ lúc bước qua tuổi bốn mươi, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng mình có thể ra đi đột ngột vì chứng bệnh di truyền của dòng họ. Vì vậy, tôi muốn ôm ấp hết mọi người trong gia đình nhỏ bé này bằng chính cái hạnh phúc đầy yêu thương. Mỗi ngày tôi đều sống như ngày cuối cùng được sống, quyết không chấp bất cứ lỗi lầm nào của vợ, của con... Vậy mà, hôm nay tôi đã làm ngược lại...
Hơn hai năm qua, biết bao lần tôi đè nén sự khao khát ái ân, vì biết sức khỏe đã làm cho em khô cạn những mặn nồng yêu đương. Tôi lăn xã vào các công tác xã hội bất chấp thời gian để cầu xin luôn bình an vì những khát vọng không được hồi đáp. Tôi cũng luôn cầu nguyện được thêm lòng khoan dung trước những sự thay đổi tính tình của em. Rất nhiều lần tôi rơi vào nỗi buồn không thể bày tỏ, nhưng cố gắng quên mau vì cảm thông được tâm trạng của người vợ đang yếu đuối về thể chất.
Từ ngày thất nghiệp, không tìm được việc làm để có tiền lo cho gia đình –dù biết em không hề đòi hỏi– tôi vẫn mang mặc cảm của người đàn ông không tròn bổn phận làm chồng. Cái mặc cảm này đã tượng hình cách đây lâu lắm, chắc phải chục năm hơn. Lúc ấy, mình rất nghèo, em phải chi ly tính toán từng khoản chi tiêu, thì lại nhận được một lá thư của người bà con vô duyên nào đó gửi sang, trách móc tôi không lo cho anh chị ở Việt Nam, trong khi em đã hết sức cố gắng gửi những số tiền nhỏ, nhưng khá lớn với ngân quỹ gia đình. Vì lá thư đó mà vợ chồng cãi nhau dữ dội và em đã đánh gục tôi bởi câu nói: “Từ nhỏ ở với cha mẹ, tôi không làm động móng tay. Còn bây giờ, cực khổ như con trâu!!!” Tôi chết lặng trong lòng và bỏ ra ngoài. Dù sau này, tôi không còn giận em nữa vì biết đó là lời nói không kềm chế trong cơn giận dữ. Vậy mà những lúc vợ chồng cắn đắng nhau, trong lòng buồn bã, câu nói đó lại hiện ra làm tôi đau nhói. Đã nhiều lần tôi cầu xin Chúa cho tôi được quên đi những ý nghĩ sai lầm về em. Thật lòng, tôi luôn cám ơn em, người vợ đảm đang, đã hết lòng lo lắng chu đáo cho gia đình tôi ở Việt Nam.
Rồi... vì muốn có tiền để em thoải mái, khỏi phải âu lo chuyện thiếu hụt, tôi quyết định sang tiểu bang khác giúp người bạn trong công việc làm ăn một thời gian, trong khi em không hài lòng vì không muốn tôi xa nhà, vất vả. Những ngày tháng xa nhà tôi thật buồn bã, cô đơn. Nhớ em và con thì chỉ biết trang trải nỗi nhớ thương qua những dòng email hoặc điện thoại, nhưng chưa bao giờ tôi nhận được nơi em những lời hồi đáp ngọt ngào. Nhiều lần tôi muốn nói “anh khao khát được nghe em nói, nhớ anh quá, anh yêu!”, nhưng đành im lặng vì biết em đang giận. Có những buổi tối, tôi đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn đêm mà nhớ em, nhớ con đến chảy nước mắt. Khi tôi trở về, em vẫn lạnh lùng đến độ không hề hỏi han một câu và từ chối không nhận số tiền mà tôi đã làm việc cật lực mới có được. Em biết điều đó làm tôi đau lắm không? Thật ra, em không có gì sai, nhưng tôi vẫn đau nhói trong lòng vì nghĩ rằng em không cảm thông, chia sẻ cùng tôi. Có lẽ đó là thời điểm bắt đầu cho những bước xa cách thêm trong quan hệ vợ chồng. Tôi vẫn luôn có cảm tưởng mình bị xem thường. Mỗi lần sơ suất là mỗi lần phải nghe những câu phiền trách gay gắt. Tôi thèm biết bao cử chỉ yêu thương của em mà hình như chỉ đón nhận sự lạnh nhạt ngày càng nhiều hơn.
Có một lần, không nhớ rõ chuyện gì mà em trách móc tôi bằng giọng nói mang âm điệu nặng nề. Không dằn được sự bực bội, tôi trả lời: “Sao em cằn nhằn hoài vậy?”. Thế là em nổi điên và không thèm ngó ngàng gì đến tôi suốt hai, ba ngày. Những buổi tối đó, buồn và đơn độc quá tôi ngồi vào máy, lướt trên net để giải khuây, tình cờ vào mục “Tìm bạn tâm sự”. Một hàng chữ đập vào mắt tôi “Thiếu phụ xinh đẹp, đang rất cô đơn, cần người yêu để tâm sự...”. Tôi liền liên lạc với người phụ nữ này. Qua những email, tôi được biết cô đã một lần ly dị và đang sống với người chồng thứ hai là người Đại Hàn, nhưng vì bất đồng ngôn ngữ và không hợp nhau về nhiều vấn đề khác, nên không tìm thấy hạnh phúc. Tôi hỏi tại sao cô lại muốn có người tình để tâm sự thì được trả lời, cô vốn là một người rất lãng mạng, nhưng lấy chồng là “người xứ lạ” nên không thể tâm sự và cảm thông được. Buổi tối về nhà ông chồng chỉ biết “đòi yêu”, rồi lăn ra ngủ say, cô cảm thấy cô đơn nên muốn có một người để trao đổi những lời yêu thương. Tôi nói dối là tôi đã ly dị vợ và cũng đang cô đơn. Thế là tôi và cô ta đồng ý làm người tình trên net. Với dòng văn thật ướt át, tình tứ, chúng tôi trao đổi tâm sự về đủ mọi chuyện, nhất là vấn đề yêu đương. Vẫn biết là đó những lời không thật, nhưng mỗi đêm đọc và trả lời email cũng thấy vui vui. Một tháng sau, để đỡ mất thời gian, tôi đề nghị liên lạc nhau bằng text cho nhanh. Tôi có gọi cô ta một lần, nhưng vì chưa gặp mặt, nên nói chuyện phone thấy nhạt nhẽo làm sao.
Thời gian này tôi rất bận rộn với công việc làm mới, nên không email nữa, mà text cũng rất ít, trong khi cô ta liên tục gửi cho tôi những câu tình tứ, âu yếm hơn. Tôi thì chỉ trả lời cho xuôi tai thôi, chứ thật lòng mà nói, chưa gặp nhau nên không có cảm giác thật. Vả lại, lòng tôi vẫn ray rứt, thương vợ, thương con. Và vì không chịu nổi sự ray rứt đó, tôi đã xưng tội với Cha là có ý tưởng ngoại tình và đang liên lạc với một người qua lời nhắn tin, nhưng chưa gặp mặt. Cha hỏi tôi có ý định sẽ gặp người đó không? Tôi thưa, không bao giờ, vì con yêu gia đình con lắm. Cha khuyên, anh phải cầu nguyện liên lỉ để xin ơn Chúa giúp sức. Tôi ra về lòng vẫn bất an và xin Chúa thương xót mỗi lần tâm sự với Chúa trong những ý nghĩ cầu nguyện.
Thế rồi một tin sét đánh. Em đã nhìn thấy lời nhắn tin và cầm máy cho tôi xem. Tôi chết lặng. Trước đây đã trải qua bao nghịch cảnh tôi luôn hóa giải dễ dàng, vậy mà đứng trước sự việc này, tôi cảm thấy bị đông lạnh, không biết phải nói gì và làm gì. Tôi biết, em không bao giờ có thể bỏ qua việc này. Có lẽ mọi sự sẽ sụp đổ hết. Buổi xế chiều tôi chạy vội đến nhà thờ, quỳ trước mình Thánh Chúa xin thương xót và giúp cho tôi một hướng đi. Tôi nghĩ đến cái chết do tai nạn trên xa lộ có thể sẽ xóa hết vết tích lỗi lầm. Con tôi sẽ đau, vợ tôi sẽ buồn, nhưng rồi mọi sự sẽ chìm vào quên lãng, còn hơn sự việc bùng nổ, vợ chồng ly dị. Tôi đã tâm sự với Chúa trong dòng nước mắt ràn rụa, xin Ngài thương xót cứu vớt linh hồn, nếu tôi phải chọn cách hy sinh để đền tội...
Về nhà, tôi vẫn cố gắng tiếp đãi bạn bè trong bữa tiệc và thầm cảm ơn em đã giữ bình tĩnh. Tôi cười nói với người thân như cái xác không hồn. Với trái tim đau nhói tôi thương em biết chừng nào khi nhìn thấy em ôm con khóc sướt mướt. Tôi nghĩ, tối nay khách khứa ra về, ngày mai con lên đường đi học ở tiểu bang xa cũng là ngày em quyết định chia tay và đó sẽ là ngày tôi từ giã cõi đời. Đêm nằm một mình ngoài sofa, tôi khóc vật vã suốt đêm, hối tiếc sao mình lại bị cuốn theo cái trò chơi quái quỷ để thỏa mãn bản năng xấu xa của con người. Hơn nửa đời người, vượt qua biết bao gian truân khó khăn để cố gắng sống một đời sống thật tốt lành, thế mà lại không vượt qua được cơn cám dỗ nhỏ nhoi, để còn lại một con đường duy nhất là cái chết. Và như thế, liệu có đền được lỗi lầm hay sẽ để lại bao nhiêu ngậm ngùi thương tiếc cho cha mẹ, vợ con, anh em ruột thịt. Còn em, sẽ là những chuỗi ngày đen tối thê thảm với vết thương rướm máu, biết em có chịu nổi hay không? Em yêu ơi, hãy tha thứ cho anh, vì không còn con đường nào cho anh đi tiếp. Tôi mang tâm trạng rối bời, ngổn ngang trăm mối, nhưng vẫn cố gắng chu toàn mọi việc, khác nào một diễn viên đang đóng kịch. Biết trước những thảm họa sắp đổ xuống cho gia đình thân yêu của mình mà không làm sao cứu vãn được. Những ngày sau đó, tôi vẫn thở, vẫn ăn, vẫn cười nói, nhưng đâu ai biết được trong lòng tôi là hỏa ngục đang đốt cháy từng sớ thịt nát tan.
Buổi trưa, vào phòng thấy em trùm chăn ngủ, tôi muốn ôm hôn em tạ lỗi muôn vàn, nhưng bước mấy lần mà vẫn chùng chân. Tại sao tôi lại có thể làm cho người vợ hai mươi mấy năm không hề rời xa này đau đớn đến vậy? Tôi còn biết phải làm gì ngoài sự bất lực, đợi chờ một phán quyết tử hình... Cho đến khi em lên tiếng “mình phải giải quyết chuyện này...”, tôi quỳ xuống ôm hôn em với muôn ngàn yêu thương, hối hận, với tâm trạng là nụ hôn cuối cùng trước khi vĩnh biệt nhau. Còn gì đau xót cho bằng hở em! Không ngờ một phép nhiệm mầu đã xảy ra, em tiếp nhận nụ hôn của tôi và nói lời tha thứ. Có thật không hay chỉ là giấc mơ? Không, đây là sự thật, em nằm trên giường, tôi quỳ bên gối em, hai vợ chồng cùng khóc sướt mướt. Những giọt nước mắt thương yêu, những dòng lệ thống hối và niềm hạnh phúc rất thật đang dâng đầy. Cám ơn em, người vợ tấm mẳn một đời. Tạ ơn Chúa đã ra tay cứu vớt chúng con.
2.
* Buổi sáng... khi em giật mình tỉnh giấc anh đã ra khỏi phòng. Em nhìn chiếc áo ngủ vất nửa trên, nửa dưới như thói quen khó sửa của anh bằng cảm giác nhẹ nhàng chứ không nặng nề, bực bội như trước kia. Hình như tình yêu vừa hồi sinh –một sự hồi sinh thật mãnh liệt– đã cho em sự cảm thông đặc biệt mà trước kia không hề có. Lạ lắm anh ạ, khi những cái nắm tay, cái choàng vai âu yếm của anh mang đến cho em cảm xúc mới tinh tựa ngày đầu yêu nhau. Em bồn chồn khi anh đi vắng. Em nôn nóng trở về khi có việc phải ra khỏi nhà chỉ để nhìn anh với nụ cười âu yếm và ôm anh, tựa má vào tấm lưng ấm mà nghe yêu thương rào rạt trong lòng. Đúng là... lạ thật. Em không thể diễn tả hết những cảm xúc mới mẻ và đáng ngạc nhiên của chính mình. Thế mới biết, trong tình yêu, sự âu yếm là một điều cần thiết không thể thiếu, vì chính khi ấy em cảm thấy gần gũi và yêu anh hơn. Những điều mà trước kia em hời hợt không nhận ra, dù anh đã nhiều lần bày tỏ. Từ đó, em cảm nhận được Chúa đã ban cho em một ân sủng thật lớn lao là sự bừng tỉnh sau cơn mê ngủ. Em chắc chắn rằng, từ bao lâu nay tình yêu em dành cho anh không hề mất đi mà nó chỉ ngủ quên trong sự quen thuộc. Giấc ngủ đó, dù không dài nhưng cũng đủ để tình yêu trở nên buồn bã, nhạt nhẽo.
Em chợt nghĩ, ngày tháng còn lại của anh và em, dài hay ngắn không ai biết được, nhưng em quyết tâm sẽ tận hưởng từng phút, từng giây hai đứa còn được cận kề bên nhau bằng tình yêu gắn bó, nồng nàn. Và em tin chúng mình sẽ làm được điều đó.
*
Em yêu!giờ đây, như người được cứu thoát từ đám lửa, anh mang tâm trạng tạ ơn với nỗi hân hoan vô bờ. Tâm hồn anh nhẹ thênh thang, nhất là khi đã trải lòng mình bằng tất cả sự chân thành. Mấy tuần qua, anh sống trong niềm hạnh phúc tràn trề và bất ngờ. Tình yêu vợ chồng được hâm nóng lại như thời mới cưới. Những ngọt ngào, chăm sóc, âu yếm của em làm anh sung sướng vô cùng. Cầu xin tình yêu này mãi mãi ở trong anh và trong em cho đến ngày nhắm mắt.
* * *
Tôi đã viết lại câu chuyện trên theo hai lá thư tâm sự bỏ cùng một phong bì. Đúng như lời hứa, tôi đã gửi cho H và L xem trước khi đưa lên trang báo. Nhưng ngay khi tôi chờ đợi câu trả lời thì L gọi cho tôi, xin phép để suy nghĩ lại. Lý do khiến chị phân vân là sợ bạn bè nếu tình cờ đọc được có thể sẽ biết nhân vật trong câu chuyện là ai. Nhưng rồi... hai tuần sau tôi đã hân hạnh được trò chuyện với L qua điện thoại.
- Em đã học được rất nhiều điều qua những mẩu chuyện của chị đăng trên báo suốt mấy năm nay, nên khi vợ chồng em xảy ra mâu thuẫn, em nghĩ mình cần phải chia sẻ cái kinh nghiệm đau thương của chính mình, biết đâu sẽ giúp những gia đình khác tránh được hậu quả đau đớn.
- Cám ơn em đã cho chị những tư liệu quý báu. Nhân đây, em có thể nhắn nhủ vài điều cùng độc giả thân mến của chị không?
- Dạ... khi xưa em vẫn nghĩ, nếu trong tình yêu đã có hai chữ ‘phản bội’ thì em sẽ buông tay dứt bỏ dễ dàng. Nhưng thực tế không phải vậy. Lòng tự ái, nỗi oán giận làm em chỉ muốn cắt đứt, nhưng trái tim em vẫn còn đó những yêu thương, cộng thêm các mối ràng buộc liên hệ đến cha mẹ, con cái. Tất cả những yếu tố đó đã kềm giữ được ý nghĩ đạp đổ tất cả để thỏa mãn sự giận dữ và nỗi đau khổ của em.
- Chúc mừng em và mong em sẽ lấy lại niềm tin nơi anh ấy. Bởi vì, thật đáng buồn nếu vợ chồng sống bên nhau mà không tin tưởng nhau.
- Thật sự, em vẫn còn bị ám ảnh mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại reo hoặc khi anh ấy nhìn lên màn ảnh rồi bỏ máy xuống. Với niềm hạnh phúc nồng nàn vừa tìm lại được, hình như vẫn còn chút ngậm ngùi mỗi khi thoáng qua trong ý nghĩ em chợt nhớ có một lần mình đã bị phản bội. Em biết mình chưa lấy lại lòng tin trọn vẹn, nên vẫn luôn cầu nguyện cho mau chóng được quên đi những điều không nên nhớ.
- Chị tin rằng, với tấm lòng chân thật của anh ấy và sự thiết tha níu tình ở lại của em thì một ngày thật gần, cái vết nứt ấy sẽ dần dần biến mất. Hãy tin như thế mà sống hết mình cho tình yêu rất đáng trân trọng của em.
____________________________
http://i648.photobucket.com/albums/uu201/FTA4VIETNAM/79d79346.gif
1.
* Nỗi đau của L.
Lần đầu tiên khi ngón tay tôi tình cờ chạm vào một nơi nào đó trên cell phone của anh trong lúc mày mò sử dụng –vì tôi vốn ghét máy móc và không thích thú gì với việc tìm tòi học hỏi– tôi đã đọc được những dòng nhắn tin tình tứ trên màn ảnh nhỏ xíu. Thật sự, tôi không chút nghi ngờ và còn ngây thơ nghĩ rằng, chắc cái này từ nơi đâu lạc vào máy của anh, vì từ ngày làm vợ anh, tôi hoàn toàn tin tưởng –một sự tin tưởng gần như tuyệt đối– vào tư cách và tình yêu sâu đậm anh luôn dành cho tôi. Nhưng hai ba ngày sau, những dòng nhắn tin kế tiếp cũng do tình cờ tìm số điện thoại của người nào đó vừa gọi anh mà tôi không bắt kịp khi anh không có mặt nơi bàn viết, thì sự nghi ngờ trong tôi bắt đầu nhen nhúm. Những dòng chữ đẩy đưa, ngọt ngào như nhảy múa trước mắt tôi. Gần như suốt tuần, đêm nào tôi cũng trằn trọc đến nửa khuya mới chìm vào giấc ngủ một cách mệt mỏi. Tôi hoang mang, thắc mắc, nhưng trong đầu vẫn nghĩ chuyện đó không bao giờ có thể xảy ra. Một con người đạo đức như anh, làm sao có thể làm nên chuyện tồi tệ như thế được!
Trong khi tôi vẫn tiếp tục theo dõi với nỗi băn khoăn, bồn chồn, thì một buổi trưa, từ phòng khách tôi chạy vào, nhưng không kịp bắt máy sau tiếng chuông reo liên tục không ngừng nghỉ. Đường dây bên kia đã cúp, tôi buông điện thoại xuống, định vào giường ngủ giấc trưa trước khi bắt tay vào việc nấu nướng để chuẩn bị bữa tiệc tiễn con đi học xa. Nhưng sao... ngón tay tôi bỗng dưng lại dò xuống hàng tên đã đôi ba lần nhìn thấy và ngập ngừng bấm nhẹ. Những dòng chữ mới mẻ hiện lên. Không còn tự dối gạt mình nữa khi đối tượng của anh rành rọt gõ vào máy “ I love you” –chắc phía bên kia, người ta cũng nhận được lời tỏ tình thắm thiết như thế từ nơi anh. Tôi đứng tựa vào bàn, bàng hoàng, tê tái. Hai chân tôi như muốn sụm xuống. Tim tôi đau nhói, hơi thở đứt quãng, cố nuốt nghẹn ngào nhưng nước mắt vẫn trào ra. Tôi đọc Kinh và cầu xin Chúa giúp tôi giữ được bình tĩnh. Phải thật lâu tôi mới
đủ sức cầm máy bước ra sau vườn, nhẹ giọng, anh lại đây xem giùm em cái này? Đang tưới cây, anh lẹ làng tắt nước chạy đến. Mắt anh lướt nhanh trên chiếc cell phone. Không gian như cô đọng lại trong im lặng nặng nề. Có lẽ không bao giờ anh ngờ rằng tôi có khả năng làm cho những hàng chữ này hiện lên. Tôi không biết anh đang nghĩ gì, bởi anh vốn là người trầm tĩnh. Với sự phẫn nộ đang tràn đầy trong cơn đau khổ tột cùng, tôi muốn đưa cho đứa con thân yêu đọc những dòng chữ này xem nó nghĩ sao về cha của nó. Thật sự, lúc đó tôi muốn phá tung mọi thứ lên rồi ra sao cũng được như bản tính cố chấp và ương ngạnh cố hữu của tôi. Tôi cố gắng hết sức để không rơi một giọt nước mắt nào trước mặt anh khi lòng tự nhủ lòng, dù có đau, dù có khổ thế nào cũng phải ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh thách thức. Bởi vì tôi không hề nghĩ đến một giải pháp nào để cứu vãn cái gia đình đã có mấy mươi năm hạnh phúc mà giờ đây chính anh làm cho tan nát. Từ lúc mới yêu nhau tôi đã nói với anh, sự phản bội trong tình yêu không đáng được tha thứ và để giải quyết mọi chuyện chỉ có hai chữ: Ly dị!!!
...Nhưng cuối cùng thì cái mặt nạ cứng rắn giả tạo của tôi rơi xuống. Tôi bật khóc trước khi vội vã bước vào bên trong.
Buổi chiều, nhà đầy khách nhưng tôi phờ phạc thấy rõ. Con người tôi vốn yếu đuối, mỗi khi đối diện với sự bất trắc, tôi gần như kiệt sức, nước mắt lúc nào cũng chực ứa ra –cũng vì thế mà tôi luôn trông cậy và nương tựa vào anh. Khi đứa con vừa từ cửa bước vào, tôi đã ôm chặt lấy nó khóc nức nở. Con vuốt lưng tôi, giọng xúc động “mẹ đừng buồn, con sẽ về thăm mẹ thường xuyên”. Bạn bè cũng chạy đến vỗ về, an ủi, nhưng không ai hiểu được ý nghĩa của những giọt lệ bẽ bàng vừa rơi xuống. Thôi! vậy cũng tốt. Vì tôi cũng không muốn người khác biết những sai trái của chồng mình. Tôi giận anh, nhưng tôi vẫn muốn, dưới mắt mọi người, anh mãi mãi là một người cha lành, một người chồng tốt. Suốt bữa tiệc, tôi cười cười, nói nói nhưng cõi lòng thì đắng chát, xót xa khi nhớ đến những lời yêu thương anh đã viết cho người nào đó không phải là tôi. Sự tổn thương anh mang đến cho tôi quá lớn khi tôi nghĩ rằng, căn bệnh của tôi sống chết không biết lúc nào mà anh nỡ đành lòng tìm niềm vui nơi người đàn bà khác, dù lý do anh viện dẫn rất hợp lý “tại em lạnh nhạt với anh, em làm cho anh có cảm giác là mình bị xem thường và anh cảm thấy cô đơn...”
Bây giờ tôi mới chợt nhớ, có những đêm tôi thao thức trên giường để chờ đợi anh cho đến khi mỏi mòn chìm vào giấc ngủ. Có lẽ, lúc đó anh đang miệt mài viết những lời thư tán tỉnh ngọt ngào hay than thở về số phận bất hạnh của mình vì đã gặp phải một người vợ không ra gì, nên bây giờ anh rất cần một sự cảm thông, an ủi, rồi gửi đi trong niềm hân hoan, hạnh phúc tràn trề. Ý nghĩ này làm nhói buốt trái tim tôi. Làm sao anh hiểu được tận cùng nỗi đau đớn, ê chề của người vợ gần hết cuộc đời chỉ biết yêu thương và chung thủy với chồng.
Buổi tối hôm ấy quả là một buổi tối dài vô tận. Tôi ngồi lên, nằm xuống trong tâm trạng ngổn ngang, bứt rứt. Tôi nghĩ đến hậu quả của trò chơi “tìm chút niềm vui trong lúc buồn” của anh mà lạnh toát cả người. Không biết, nếu chuyện đổ bể ra, anh có đủ can đảm ngẩng cao đầu bước đi hay phải lầm lũi cúi đầu giấu mặt? Nhưng đâu chỉ có anh phải làm như thế, mà còn có tôi và con, những người cùng chung vinh nhục với anh nữa. Hàng tên tôi nhìn thấy trên phone như hiện rõ trước mắt. Chẳng lẽ là người tôi có quen, có biết. Dù rất đau, rất giận, nhưng tôi vẫn cầu mong đó là một người hoàn toàn xa lạ như anh đã nói. Dẫu sao, với tôi –ngay giờ phút khổ đau nhất– danh dự, thể diện, uy tín của anh vẫn là điều quan trọng hơn hết. Với vợ con, dù oán giận bao nhiêu, chúng tôi vẫn có bổn phận phải bao che, gìn giữ cho anh. Nhưng với người chung quanh, những người từng quý mến, kính trọng anh sẽ nhìn anh như thế nào? Không thể kể hết nỗi lo lắng, thấp thỏm trong lòng tôi khi nghĩ đến điều kinh khủng ấy.
Bốn giờ sáng, tôi vẫn trắng mắt nhìn lên trần nhà. Đầu tôi đau, ngực tôi nhói. Tôi ngồi bật dậy, đọc Kinh cầu nguyện không ngừng để xin cho tâm hồn mình lắng xuống và đầu óc đừng nghĩ đến hai chữ mà anh vẫn thường nói “trong cuộc sống vợ chồng đừng bao giờ nhắc đến”. Tôi biết, khi quyết định như thế, không phải chỉ mình tôi đau khổ, mà còn có cha mẹ, con cái, cả một hệ lụy oan nghiệt kéo theo. Nhưng nếu không làm thế, liệu chừng tôi có thể tiếp tục sống với anh như đã từng sống hơn hai mươi năm bằng một cuộc sống thật bình an, thoải mái. Và khi ấy, tôi chưa từng một lần đặt dấu hỏi khi anh nói, anh đi Wal-Mart khoảng một tiếng, nhưng bốn tiếng hơn vẫn chưa về. Anh ra sân sau nói chuyện điện thoại hàng giờ, dù ngày hay đêm, tôi cũng chưa một lần ngờ vực. Bây giờ, làm sao tôi có thể điềm nhiên, vô tư trước những việc đó! Hai mươi mấy năm làm vợ anh, tôi chưa hề có một lần nào xem thường anh như anh vẫn nghĩ, nhưng bây giờ, sau khi biến cố này xảy ra thì sự tôn trọng tôi đã dành cho anh có còn tồn tại nữa không?
Nước mắt tôi rơi, rơi mãi. Đến gần sáng tôi thấy lòng mình như nhẹ đi và chợt nhớ lại câu hỏi của người bạn tối hôm qua: “Mi làm gì mà mặt ổng buồn hiu vậy?”. Thế rồi từng chuyện, từng chuyện đã xảy ra trong suốt mấy mươi năm chung sống lần lượt trở về trong trí nhớ như một cuốn phim quay chậm. Có một cái gì đó rất lạ đánh động tâm hồn tôi, để tôi đủ khiêm nhường và can đảm nhận ra những lầm lỗi, thiếu sót của mình. Hình như tôi chưa làm tròn bổn phận của một người vợ đối với anh. Tôi không có sự ngọt ngào và dịu dàng mà anh mong muốn. Chuyện gối chăn tôi cũng không đáp ứng đủ sự khao khát của anh. Rồi những giận hờn, nóng nảy vô lý... nhiều nhiều lắm. Lòng tôi bỗng tràn dâng niềm ân hận, hối tiếc. Tôi bật khóc. Và trong những giọt lệ mặn chát đó, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn yêu anh, yêu nhiều lắm. Tôi chợt nghĩ, mình sẽ sống thế nào nếu những ngày tháng sắp tới không có anh?
Cuối cùng... thay vì mãi mãi không nhìn mặt anh nữa như tối qua tôi đã nghĩ, buổi sáng hôm sau, tôi và anh đã nói với nhau những điều cần phải nói. Giữa tiếng khóc uất nghẹn, tức tưởi của tôi, anh thề rằng chỉ yêu thương duy nhất có tôi và nếu phải cần hy sinh một phần nào đó thân thể của anh cho tôi, anh rất sẵn sàng và sung sướng được làm điều đó. Anh thú nhận rằng, đây là vết nhơ mà vì một phút thiếu suy nghĩ anh đã làm nên và bằng nước mắt, anh chân thành nhận lỗi. Tôi trách anh, biết bao nhiêu điều tôi đã làm cho anh và vì anh, sao anh không thấy mà chỉ thấy lỗi lầm của tôi. Nhưng chính khi ấy, tôi cũng nhận ra mình đã từng hẹp hòi, ích kỷ đối với anh... Vậy thì, sẽ thật bất công nếu chỉ có mình anh nói câu xin lỗi, vì chính tôi cũng đã góp phần tạo ra “thảm cảnh”.
Tạ ơn Chúa đã cho biến cố này xảy ra –dù lòng tôi vẫn sắt se đau mỗi khi nhớ đến– để tôi có cơ hội nhìn lại chính mình, để anh và tôi hiểu nhau hơn. Và trên hết là kịp thời cứu vãn hạnh phúc gia đình đang đứng trên bờ vực thẳm.Tạ ơnChúa đã giúp tôi mở lòng ra để không đi đến quyết định nông nỗi làm tổn thương con cái, phá hủy niềm tin vào người cha mà con tôi đã xem như thần tượng với tất cả lòng yêu thương, kính trọng và ngưỡng mộ sâu sắc.
* Lời tự thú của H.
Thật sự tôi đã khóc suốt đêm, giữa căn phòng lạ, giường, chăn, nệm, gối... không phải là nơi mình ấp ủ hằng đêm. Có phải thật sự tôi sẽ mãi mãi rời xa những thứ thân yêu ấy, trong đó có em và con, những người mà tôi thương yêu đến độ luôn thầm nghĩ, nếu họ phải cần mắt để nhìn, cần tim để sống, tôi sẵn sàng hiến dâng mà trong lòng đầy hạnh phúc.
Hai mươi hai năm sống trong tình nghĩa vợ chồng đầy ắp, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ phản bội người vợ thủy chung! Chưa bao giờ tôi hình dung cái thảm họa sẽ mất đi đứa con mà tôi thương yêu hơn cả mạng sống của mình. Nhưng giờ đây, tôi lại đang đứng bên bờ vực thẳm và... sẽ rơi vào đó. Tôi không hiểu sao mình có thể nông nỗi như thế???
Cách đây hai năm, khi đón nhận tin em mang chứng bệnh ngặt nghèo, tôi đã ôm chặt em trong tay với những dòng nước mắt nhạt nhòa. Nhiều đêm ngồi trong bóng tối, tôi lặng lẽ khóc vì sợ sẽ có ngày xa em vĩnh viễn. Trong khi đó, từ lúc bước qua tuổi bốn mươi, lúc nào tôi cũng nghĩ rằng mình có thể ra đi đột ngột vì chứng bệnh di truyền của dòng họ. Vì vậy, tôi muốn ôm ấp hết mọi người trong gia đình nhỏ bé này bằng chính cái hạnh phúc đầy yêu thương. Mỗi ngày tôi đều sống như ngày cuối cùng được sống, quyết không chấp bất cứ lỗi lầm nào của vợ, của con... Vậy mà, hôm nay tôi đã làm ngược lại...
Hơn hai năm qua, biết bao lần tôi đè nén sự khao khát ái ân, vì biết sức khỏe đã làm cho em khô cạn những mặn nồng yêu đương. Tôi lăn xã vào các công tác xã hội bất chấp thời gian để cầu xin luôn bình an vì những khát vọng không được hồi đáp. Tôi cũng luôn cầu nguyện được thêm lòng khoan dung trước những sự thay đổi tính tình của em. Rất nhiều lần tôi rơi vào nỗi buồn không thể bày tỏ, nhưng cố gắng quên mau vì cảm thông được tâm trạng của người vợ đang yếu đuối về thể chất.
Từ ngày thất nghiệp, không tìm được việc làm để có tiền lo cho gia đình –dù biết em không hề đòi hỏi– tôi vẫn mang mặc cảm của người đàn ông không tròn bổn phận làm chồng. Cái mặc cảm này đã tượng hình cách đây lâu lắm, chắc phải chục năm hơn. Lúc ấy, mình rất nghèo, em phải chi ly tính toán từng khoản chi tiêu, thì lại nhận được một lá thư của người bà con vô duyên nào đó gửi sang, trách móc tôi không lo cho anh chị ở Việt Nam, trong khi em đã hết sức cố gắng gửi những số tiền nhỏ, nhưng khá lớn với ngân quỹ gia đình. Vì lá thư đó mà vợ chồng cãi nhau dữ dội và em đã đánh gục tôi bởi câu nói: “Từ nhỏ ở với cha mẹ, tôi không làm động móng tay. Còn bây giờ, cực khổ như con trâu!!!” Tôi chết lặng trong lòng và bỏ ra ngoài. Dù sau này, tôi không còn giận em nữa vì biết đó là lời nói không kềm chế trong cơn giận dữ. Vậy mà những lúc vợ chồng cắn đắng nhau, trong lòng buồn bã, câu nói đó lại hiện ra làm tôi đau nhói. Đã nhiều lần tôi cầu xin Chúa cho tôi được quên đi những ý nghĩ sai lầm về em. Thật lòng, tôi luôn cám ơn em, người vợ đảm đang, đã hết lòng lo lắng chu đáo cho gia đình tôi ở Việt Nam.
Rồi... vì muốn có tiền để em thoải mái, khỏi phải âu lo chuyện thiếu hụt, tôi quyết định sang tiểu bang khác giúp người bạn trong công việc làm ăn một thời gian, trong khi em không hài lòng vì không muốn tôi xa nhà, vất vả. Những ngày tháng xa nhà tôi thật buồn bã, cô đơn. Nhớ em và con thì chỉ biết trang trải nỗi nhớ thương qua những dòng email hoặc điện thoại, nhưng chưa bao giờ tôi nhận được nơi em những lời hồi đáp ngọt ngào. Nhiều lần tôi muốn nói “anh khao khát được nghe em nói, nhớ anh quá, anh yêu!”, nhưng đành im lặng vì biết em đang giận. Có những buổi tối, tôi đứng trên sân thượng, nhìn ánh đèn đêm mà nhớ em, nhớ con đến chảy nước mắt. Khi tôi trở về, em vẫn lạnh lùng đến độ không hề hỏi han một câu và từ chối không nhận số tiền mà tôi đã làm việc cật lực mới có được. Em biết điều đó làm tôi đau lắm không? Thật ra, em không có gì sai, nhưng tôi vẫn đau nhói trong lòng vì nghĩ rằng em không cảm thông, chia sẻ cùng tôi. Có lẽ đó là thời điểm bắt đầu cho những bước xa cách thêm trong quan hệ vợ chồng. Tôi vẫn luôn có cảm tưởng mình bị xem thường. Mỗi lần sơ suất là mỗi lần phải nghe những câu phiền trách gay gắt. Tôi thèm biết bao cử chỉ yêu thương của em mà hình như chỉ đón nhận sự lạnh nhạt ngày càng nhiều hơn.
Có một lần, không nhớ rõ chuyện gì mà em trách móc tôi bằng giọng nói mang âm điệu nặng nề. Không dằn được sự bực bội, tôi trả lời: “Sao em cằn nhằn hoài vậy?”. Thế là em nổi điên và không thèm ngó ngàng gì đến tôi suốt hai, ba ngày. Những buổi tối đó, buồn và đơn độc quá tôi ngồi vào máy, lướt trên net để giải khuây, tình cờ vào mục “Tìm bạn tâm sự”. Một hàng chữ đập vào mắt tôi “Thiếu phụ xinh đẹp, đang rất cô đơn, cần người yêu để tâm sự...”. Tôi liền liên lạc với người phụ nữ này. Qua những email, tôi được biết cô đã một lần ly dị và đang sống với người chồng thứ hai là người Đại Hàn, nhưng vì bất đồng ngôn ngữ và không hợp nhau về nhiều vấn đề khác, nên không tìm thấy hạnh phúc. Tôi hỏi tại sao cô lại muốn có người tình để tâm sự thì được trả lời, cô vốn là một người rất lãng mạng, nhưng lấy chồng là “người xứ lạ” nên không thể tâm sự và cảm thông được. Buổi tối về nhà ông chồng chỉ biết “đòi yêu”, rồi lăn ra ngủ say, cô cảm thấy cô đơn nên muốn có một người để trao đổi những lời yêu thương. Tôi nói dối là tôi đã ly dị vợ và cũng đang cô đơn. Thế là tôi và cô ta đồng ý làm người tình trên net. Với dòng văn thật ướt át, tình tứ, chúng tôi trao đổi tâm sự về đủ mọi chuyện, nhất là vấn đề yêu đương. Vẫn biết là đó những lời không thật, nhưng mỗi đêm đọc và trả lời email cũng thấy vui vui. Một tháng sau, để đỡ mất thời gian, tôi đề nghị liên lạc nhau bằng text cho nhanh. Tôi có gọi cô ta một lần, nhưng vì chưa gặp mặt, nên nói chuyện phone thấy nhạt nhẽo làm sao.
Thời gian này tôi rất bận rộn với công việc làm mới, nên không email nữa, mà text cũng rất ít, trong khi cô ta liên tục gửi cho tôi những câu tình tứ, âu yếm hơn. Tôi thì chỉ trả lời cho xuôi tai thôi, chứ thật lòng mà nói, chưa gặp nhau nên không có cảm giác thật. Vả lại, lòng tôi vẫn ray rứt, thương vợ, thương con. Và vì không chịu nổi sự ray rứt đó, tôi đã xưng tội với Cha là có ý tưởng ngoại tình và đang liên lạc với một người qua lời nhắn tin, nhưng chưa gặp mặt. Cha hỏi tôi có ý định sẽ gặp người đó không? Tôi thưa, không bao giờ, vì con yêu gia đình con lắm. Cha khuyên, anh phải cầu nguyện liên lỉ để xin ơn Chúa giúp sức. Tôi ra về lòng vẫn bất an và xin Chúa thương xót mỗi lần tâm sự với Chúa trong những ý nghĩ cầu nguyện.
Thế rồi một tin sét đánh. Em đã nhìn thấy lời nhắn tin và cầm máy cho tôi xem. Tôi chết lặng. Trước đây đã trải qua bao nghịch cảnh tôi luôn hóa giải dễ dàng, vậy mà đứng trước sự việc này, tôi cảm thấy bị đông lạnh, không biết phải nói gì và làm gì. Tôi biết, em không bao giờ có thể bỏ qua việc này. Có lẽ mọi sự sẽ sụp đổ hết. Buổi xế chiều tôi chạy vội đến nhà thờ, quỳ trước mình Thánh Chúa xin thương xót và giúp cho tôi một hướng đi. Tôi nghĩ đến cái chết do tai nạn trên xa lộ có thể sẽ xóa hết vết tích lỗi lầm. Con tôi sẽ đau, vợ tôi sẽ buồn, nhưng rồi mọi sự sẽ chìm vào quên lãng, còn hơn sự việc bùng nổ, vợ chồng ly dị. Tôi đã tâm sự với Chúa trong dòng nước mắt ràn rụa, xin Ngài thương xót cứu vớt linh hồn, nếu tôi phải chọn cách hy sinh để đền tội...
Về nhà, tôi vẫn cố gắng tiếp đãi bạn bè trong bữa tiệc và thầm cảm ơn em đã giữ bình tĩnh. Tôi cười nói với người thân như cái xác không hồn. Với trái tim đau nhói tôi thương em biết chừng nào khi nhìn thấy em ôm con khóc sướt mướt. Tôi nghĩ, tối nay khách khứa ra về, ngày mai con lên đường đi học ở tiểu bang xa cũng là ngày em quyết định chia tay và đó sẽ là ngày tôi từ giã cõi đời. Đêm nằm một mình ngoài sofa, tôi khóc vật vã suốt đêm, hối tiếc sao mình lại bị cuốn theo cái trò chơi quái quỷ để thỏa mãn bản năng xấu xa của con người. Hơn nửa đời người, vượt qua biết bao gian truân khó khăn để cố gắng sống một đời sống thật tốt lành, thế mà lại không vượt qua được cơn cám dỗ nhỏ nhoi, để còn lại một con đường duy nhất là cái chết. Và như thế, liệu có đền được lỗi lầm hay sẽ để lại bao nhiêu ngậm ngùi thương tiếc cho cha mẹ, vợ con, anh em ruột thịt. Còn em, sẽ là những chuỗi ngày đen tối thê thảm với vết thương rướm máu, biết em có chịu nổi hay không? Em yêu ơi, hãy tha thứ cho anh, vì không còn con đường nào cho anh đi tiếp. Tôi mang tâm trạng rối bời, ngổn ngang trăm mối, nhưng vẫn cố gắng chu toàn mọi việc, khác nào một diễn viên đang đóng kịch. Biết trước những thảm họa sắp đổ xuống cho gia đình thân yêu của mình mà không làm sao cứu vãn được. Những ngày sau đó, tôi vẫn thở, vẫn ăn, vẫn cười nói, nhưng đâu ai biết được trong lòng tôi là hỏa ngục đang đốt cháy từng sớ thịt nát tan.
Buổi trưa, vào phòng thấy em trùm chăn ngủ, tôi muốn ôm hôn em tạ lỗi muôn vàn, nhưng bước mấy lần mà vẫn chùng chân. Tại sao tôi lại có thể làm cho người vợ hai mươi mấy năm không hề rời xa này đau đớn đến vậy? Tôi còn biết phải làm gì ngoài sự bất lực, đợi chờ một phán quyết tử hình... Cho đến khi em lên tiếng “mình phải giải quyết chuyện này...”, tôi quỳ xuống ôm hôn em với muôn ngàn yêu thương, hối hận, với tâm trạng là nụ hôn cuối cùng trước khi vĩnh biệt nhau. Còn gì đau xót cho bằng hở em! Không ngờ một phép nhiệm mầu đã xảy ra, em tiếp nhận nụ hôn của tôi và nói lời tha thứ. Có thật không hay chỉ là giấc mơ? Không, đây là sự thật, em nằm trên giường, tôi quỳ bên gối em, hai vợ chồng cùng khóc sướt mướt. Những giọt nước mắt thương yêu, những dòng lệ thống hối và niềm hạnh phúc rất thật đang dâng đầy. Cám ơn em, người vợ tấm mẳn một đời. Tạ ơn Chúa đã ra tay cứu vớt chúng con.
2.
* Buổi sáng... khi em giật mình tỉnh giấc anh đã ra khỏi phòng. Em nhìn chiếc áo ngủ vất nửa trên, nửa dưới như thói quen khó sửa của anh bằng cảm giác nhẹ nhàng chứ không nặng nề, bực bội như trước kia. Hình như tình yêu vừa hồi sinh –một sự hồi sinh thật mãnh liệt– đã cho em sự cảm thông đặc biệt mà trước kia không hề có. Lạ lắm anh ạ, khi những cái nắm tay, cái choàng vai âu yếm của anh mang đến cho em cảm xúc mới tinh tựa ngày đầu yêu nhau. Em bồn chồn khi anh đi vắng. Em nôn nóng trở về khi có việc phải ra khỏi nhà chỉ để nhìn anh với nụ cười âu yếm và ôm anh, tựa má vào tấm lưng ấm mà nghe yêu thương rào rạt trong lòng. Đúng là... lạ thật. Em không thể diễn tả hết những cảm xúc mới mẻ và đáng ngạc nhiên của chính mình. Thế mới biết, trong tình yêu, sự âu yếm là một điều cần thiết không thể thiếu, vì chính khi ấy em cảm thấy gần gũi và yêu anh hơn. Những điều mà trước kia em hời hợt không nhận ra, dù anh đã nhiều lần bày tỏ. Từ đó, em cảm nhận được Chúa đã ban cho em một ân sủng thật lớn lao là sự bừng tỉnh sau cơn mê ngủ. Em chắc chắn rằng, từ bao lâu nay tình yêu em dành cho anh không hề mất đi mà nó chỉ ngủ quên trong sự quen thuộc. Giấc ngủ đó, dù không dài nhưng cũng đủ để tình yêu trở nên buồn bã, nhạt nhẽo.
Em chợt nghĩ, ngày tháng còn lại của anh và em, dài hay ngắn không ai biết được, nhưng em quyết tâm sẽ tận hưởng từng phút, từng giây hai đứa còn được cận kề bên nhau bằng tình yêu gắn bó, nồng nàn. Và em tin chúng mình sẽ làm được điều đó.
*
Em yêu!giờ đây, như người được cứu thoát từ đám lửa, anh mang tâm trạng tạ ơn với nỗi hân hoan vô bờ. Tâm hồn anh nhẹ thênh thang, nhất là khi đã trải lòng mình bằng tất cả sự chân thành. Mấy tuần qua, anh sống trong niềm hạnh phúc tràn trề và bất ngờ. Tình yêu vợ chồng được hâm nóng lại như thời mới cưới. Những ngọt ngào, chăm sóc, âu yếm của em làm anh sung sướng vô cùng. Cầu xin tình yêu này mãi mãi ở trong anh và trong em cho đến ngày nhắm mắt.
* * *
Tôi đã viết lại câu chuyện trên theo hai lá thư tâm sự bỏ cùng một phong bì. Đúng như lời hứa, tôi đã gửi cho H và L xem trước khi đưa lên trang báo. Nhưng ngay khi tôi chờ đợi câu trả lời thì L gọi cho tôi, xin phép để suy nghĩ lại. Lý do khiến chị phân vân là sợ bạn bè nếu tình cờ đọc được có thể sẽ biết nhân vật trong câu chuyện là ai. Nhưng rồi... hai tuần sau tôi đã hân hạnh được trò chuyện với L qua điện thoại.
- Em đã học được rất nhiều điều qua những mẩu chuyện của chị đăng trên báo suốt mấy năm nay, nên khi vợ chồng em xảy ra mâu thuẫn, em nghĩ mình cần phải chia sẻ cái kinh nghiệm đau thương của chính mình, biết đâu sẽ giúp những gia đình khác tránh được hậu quả đau đớn.
- Cám ơn em đã cho chị những tư liệu quý báu. Nhân đây, em có thể nhắn nhủ vài điều cùng độc giả thân mến của chị không?
- Dạ... khi xưa em vẫn nghĩ, nếu trong tình yêu đã có hai chữ ‘phản bội’ thì em sẽ buông tay dứt bỏ dễ dàng. Nhưng thực tế không phải vậy. Lòng tự ái, nỗi oán giận làm em chỉ muốn cắt đứt, nhưng trái tim em vẫn còn đó những yêu thương, cộng thêm các mối ràng buộc liên hệ đến cha mẹ, con cái. Tất cả những yếu tố đó đã kềm giữ được ý nghĩ đạp đổ tất cả để thỏa mãn sự giận dữ và nỗi đau khổ của em.
- Chúc mừng em và mong em sẽ lấy lại niềm tin nơi anh ấy. Bởi vì, thật đáng buồn nếu vợ chồng sống bên nhau mà không tin tưởng nhau.
- Thật sự, em vẫn còn bị ám ảnh mỗi khi nghe tiếng chuông điện thoại reo hoặc khi anh ấy nhìn lên màn ảnh rồi bỏ máy xuống. Với niềm hạnh phúc nồng nàn vừa tìm lại được, hình như vẫn còn chút ngậm ngùi mỗi khi thoáng qua trong ý nghĩ em chợt nhớ có một lần mình đã bị phản bội. Em biết mình chưa lấy lại lòng tin trọn vẹn, nên vẫn luôn cầu nguyện cho mau chóng được quên đi những điều không nên nhớ.
- Chị tin rằng, với tấm lòng chân thật của anh ấy và sự thiết tha níu tình ở lại của em thì một ngày thật gần, cái vết nứt ấy sẽ dần dần biến mất. Hãy tin như thế mà sống hết mình cho tình yêu rất đáng trân trọng của em.
____________________________
http://i648.photobucket.com/albums/uu201/FTA4VIETNAM/79d79346.gif