Trang 2/4 đầuđầu 1234 cuốicuối
kết quả từ 11 tới 20 trên 32

Ðề tài: TERROR IN LITTLE SAIGON - Có phụ đề tiếng Việt và bài viết liên quan đến đề tài của phim

  1. #11
    Thành Viên Chính Thức
    Tham gia ngày
    Dec 3rd 2007
    Bài gởi
    1,946
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    103

    Default

    Cựu Đại tá Vũ Văn Lộc: 'Terror in Little Saigon' là phim dở, đầu voi đuôi chuột...


  2. Thanks Nhu Thuong, nguacon, tamtien thanked for this post
  3. #12
    Thành Viên Chính Thức tamtien's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 27th 2010
    Bài gởi
    6,888
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    622

    Default



    THƯ GỬI
    NHÀ BÁO TIẾN SĨ ĐỖ QUÝ TOÀN






    LTS:Vietnamexodus có nhận một số ý kiến, bài gửi từ nhiều tác giả. Để rộng đường dư luận chúng tôi xin chọn một số bài tiêu biểu trích đăng lại trên blog để quý đọc giả nhận định. Ngoài ra quý vị cũng có thể theo dõi buổi bình luận tin tức với chủ đề “Terror In Litlle Saigon” trên diễn đàn Viet Nam Exodus paltalk với ls. Đinh Thạch Bích ngày 15.11.2015 bắt đầu lúc 18 giờ 30 California.

    BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

    Thành phố Westminster, ngày 12 tháng 11 năm 2015

    Kính thưa Tiến sĩ Đỗ Quý Toàn, bút hiệu Ngô Nhân Dụng,

    Tôi vốn là chú lính trong Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, chẳng phải là nhà văn, nhà báo, mà chỉ là nhà binh. Vì ít học chữ, nên tôi rất kính trọng những vị Tiến sĩ thông thái. (Phải thông thái mới lấy được mảnh bằng Tiến sĩ ?). Nói thế, nhưng không có nghĩa tôi mang mặc cảm tự ti. Bạn cùng học với tôi có bằng Tú tài II nộp đơn đi học bác sĩ, sau 7 năm ra trường được gọi là ông Tiến sĩ Y Khoa. Tôi cũng có Tú Tài II, nộp đơn đi Không Quân, tôi phải mất 10 năm mới trở thành Thầy dạy Lái Máy Bay (moniteur des moniteurs) để dạy người khác làm Thầy dạy Lái Máy Bay (moniteur). Nghề lái máy bay nguy hiểm hơn nghề bác sĩ, vì sơ sẩy một chút là mất mạng; còn nghề bác sĩ y khoa sơ sẩy chỉ làm chết một bệnh nhân. Đáng lý ra Không Quân phải cấp cho những người có tay nghề lái máy bay như tôi mảnh bằng Tiến sĩ Phi Công để hãnh diện với đời! Vì xét như vậy, tuy không được mảnh bằng Tiến sĩ để đóng khung treo lên, nhưng tôi không mang mặc cảm tự ti là thế.

    Giáo sư Nguyễn Xuân Vinh có bằng Tiến sĩ Toán, làm Tư lệnh KQ, dạy Đại Học, nhưng ông không có tay nghề lái máy bay, nên không có bằng Tiến sĩ Phi Công.

    Dài dòng với Đỗ Tiến sĩ một chút cho vui, để điều tôi sắp sửa viết ra đây không làm Đỗ Tiến Sĩ khó chịu. Đâu cứ phải có bằng Tiến sĩ mới được trọng vọng, phải kèm theo làm người có lương tâm và trách nhiệm nữa cơ.

    Tuy nhiên tôi vẫn xin lấy tư cách là một vị Tiến sĩ Phi Công để thưa chuyện cùng vị Tiến sĩ Kinh tế chuyên nghề viết báo. Tôi nhà binh, viết không chuyên nghiệp nên không ai trả tiền nhuận bút. Thế nhưng cứ mải mê viết vì cái anh Karl Marx nói một câu rất đểu: “Chỉ có loài cầm thú mới quay lưng lại trước nỗi bất hạnh của đồng loại, mà chỉ biết lo chăm chút cho bộ lông của mình”, nên tôi sợ bị thiên hạ sánh mình với loài cầm thú, tôi cứ bày tỏ nỗi trăn trở của mình trước cảnh dân mình bị đọa đày. Lao mình vào chốn lao xao thì phải hứng chịu điều thị phi thôi! Oan nghiệt mà!

    Thua trận, anh em phi công chúng tôi mất con tàu, mất vũ khí. Chỉ còn mỗi một cái vũ khí lận lưng để chống lại bọn cộng sản tàn ác, lưu manh, tráo trở. Vũ khi đó là CHÍNH NGHĨA QUỐC GIA, Cho nên ai mượn danh nghĩa Quốc Gia để làm điều xằng bậy là tôi quyết chống đến cùng để bảo vệ Chính Nghĩa.

    Có 2 nhà báo là Đạm Phong và Lê Triết vì làm bại lộ âm mưu kháng chiến bịp của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, bị giết chết (dựa theo kết luận của anh A.C Thompson) mà tất cả báo chí VN không những im tiếng, còn tệ đến nỗi không có một lời chia buồn với nỗi bất hạnh nạn nhân. Không có tình lân tuất với bạn đồng nghiệp thì độc giả sẽ không tin ở lương tâm của người cầm bút thôi! Cho nên một cây viết nổi tiếng như ông Tiến sĩ kinh tế được các báo hải ngoại đăng bài viết, được trang bauxitevn đăng bài viết, nhưng tôi ngờ rằng hiệu quả không có chút mảy may nào, bởi vì ông Tiến sĩ dửng dưng trước cái chết của đồng nghiệp thì sức mấy Tiến sĩ quan tâm đến dân oan?

    Những sát thủ quá chuyên nghiệp, nhà báo không cách nào tìm ra thủ phạm; nhưng đồng bào tin Mặt Trận là Nghi Phạm (Suspect) bởi vì MT không lên án hành động man rợ của sát nhân và không dùng món tiền lớn (MT thiếu gì tiền?) treo giải thưởng để tặng ai tìm ra thủ phạm, thì mối nghi ngờ càng gia tăng. Mang chiêu bài “Giải Phóng” mà im lặng trước cái chết của tác giả viết bài công kích mình, thì dù ngu lắm ai cũng phải nghĩ ngay chính MT là tội phạm, chứ còn ai trồng khoai đất này? Cái khuyết điểm của Mặt Trận là ở chỗ đó.

    Khi tôi làm Chủ Bút (bữa trước tôi ghi nhầm Chủ Nhiệm) Giai phẩm Lý Tưởng quyết định đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của Thiếu tá Đào Bá Hùng (bút hiệu Đào Vũ Anh Hùng), một cựu đoàn viên Mặt Trận, đặt những nghi vấn về việc làm khuất tất của MT tới một người bạn cùng khóa, cùng Đảng MT là Trung tá Nguyễn Kim Huờn. Tôi viết lời tòa soạn dành cho ông Nguyễn Kim Huờn quyền trả lời trên số báo tới. Tức là tôi muốn mở một kênh đối thoại giữa hai người anh em vừa là chí hữu vừa là đồng đội. Thế mà tờ báo vừa phát hành thì lập tức MT cho người đến đòi thu hồi. Tôi không tán thành cái lối hành xử giống như Việt cộng đi tịch thu báo. Nếu MT không có gì gian dối thì không cần phải bịt miệng người khác, đúng không? Tôi không nhượng bộ yêu sách của MT thì sau đó ông Hội trưởng Trần văn Nghiêm, Thiếu tá Phạm Đặng Cường (người cộng tác với tôi) và cá nhân tôi bị nhiều cú điện thoại gọi đến hăm dọa. Tôi đã nói thẳng nói với kẻ trong bóng tối như sau: “Tôi từng bàn bạc chuyện Kháng Chiến với Chủ tịch của mấy chú; hạng tép riu như mấy chú không dọa được tôi đâu. Hãy công khai ra mặt đến nhà tôi để tôi dạy cho mà làm kháng chiến; đừng thậm thụt như những thằng ăn cắp thì hèn lắm!”

    Tôi quên kể bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của Đào Vũ Anh Hùng đã gửi nhờ các báo VN mà không tờ báo nào dám đăng. Ngay cả tờ Ngày Nay do anh Trương Trọng Trác, bạn Hướng Đạo của Hùng, làm Chủ bút kiêm Chủ Nhiệm ở Houston cũng không dám đăng. Tình nghĩa Hướng Đạo mà như thế đó à? Sau này, khi tình hình yên ổn thì tờ Ngày Nay mới dám đăng.

    Cách đây chừng 1 năm, nhân có nhà báo tên Charlie Hebdo bị quân khủng bố giết. Khắp nơi trên thế giới bất bình, họ giương cao tấm biển “Je Suis Charlie” để chống lại hành vi man rợ của kẻ khủng bố, rồi các nhà lãnh đạo trên thế giới cùng tới Paris giương lên tấm bảng “Je Suis Charlie” để ủng hộ quyền tự do báo chí. Không thấy tờ báo Việt nào ở Mỹ đồng tình với nhà báo Charlie, tôi bèn viết bài “Je Suis Charlie” để hoan nghênh tinh thần tự do báo chí của Pháp và đồng thời thuật lại cái hồi tôi bị MT trận khủng bố qua điện thoại. Tôi gửi đến hai tờ báo lớn ở tại địa phương tôi sinh sống: Tờ Người Việt (có ông Tiến sĩ Đỗ Quý Toàn cộng tác, có hai vị tôi quen biết là anh Phan Huy Đạt và anh Đinh Quang Anh Thái) và tờ Việt Báo do ông bà chủ Trần Dạ Từ – Nhã Ca, (người nổi danh với tác phẩm Giãi Khăn Sô Cho Huế, cũng là người tôi quen biết). Thế nhưng hai tờ báo đều không đăng. Tôi viết email hỏi có phải quý báo sợ Việt Tân? Họ cũng không thèm trả lời. Tôi coi thái độ kiêu ngạo ấy chẳng khác nào những cơ quan cộng sản trong nước không thèm trả lời dân oan gửi đơn khiếu nại. Làm chủ báo có quyền đăng hay không đăng bài của tác giả, tôi đồng ý. Tuy nhiên, dù sao cũng là chỗ quen biết, ít ra dành ra mấy giây đồng hồ để trả lời sự đòi giải thích của tác giả lý do từ chối không đăng thì có vẻ lịch sự và có văn hóa hơn không? Hơn nữa đấy là tiếng kêu của một quân nhân bị khủng bố vì đăng bài báo của một quân nhân khác thì phải dành sự lên tiếng cho nạn nhân chứ!

    Ngày 3 tháng 11 năm 2015, đài truyền hình PBS chiếu cuộc phóng sự điều tra của nhà báo A.C. Thompson. Việt Tân liền có phản ứng giống như đỉa phải vôi, bèn lôi Cộng Đồng vào làm tấm mộc đỡ đạn. Rồi Việt Tân có vẻ hí hửng vì cuộc điều tra không tìm ra thủ phạm. Tôi thấy họ thật tội nghiệp. Nếu là cây ngay thì làm gì mà sợ chết đứng quá vậy? Tôi có thể ví Việt Tân giống như một cô gái không chồng mà chửa vậy đó. Cô gái bù lu bù loa: “Tôi có bầu mà đâu ai thấy tôi giao du với anh đàn ông nào? Chừng nào bắt được tay, day được cánh thì mới có thể buộc tội tôi được chứ!?”

    Tòa án đời thường không có bằng chứng thì không thể buộc tội được. Nhưng mà có một tòa án mà không cần ai thấy mình là thủ phạm vẫn buộc tội được. Đó là Tòa An Lương Tâm. Thủ lãnh của cái Mặt Trận nhân danh giải phóng VN có … lương tâm không?

    Nhà báo Hà Giang của Người Việt làm báo có vẻ thiếu chuyên nghiệp. Bữa trước phỏng vấn kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, quân sư của MT hay VT, cũng là người nhà của báo Người Việt bằng những câu dường như hai bên đã soạn sẵn và tập dượt trước thì độc giả đã nghi ngờ tính vô tư rồi. Bữa sau nhà báo Hà Giang đi vận động xin chữ ký của cộng đồng để phản đối nhà sản xuất phim. Cái thiếu chuyên nghiệp của nhà báo Hà Giang là ở chỗ đó.

    Việt Tân đang đi tìm ai là kẻ đứng đằng sau vụ phóng sự điều tra. Cuối cùng tìm ra anh chàng Tony Nguyễn là một thanh niên thân Cộng, mừng quá, bèn tìm cách phát tán khắp nơi thông tin đó ngay để minh oan mình vô tội và để chứng tỏ mình không liên quan gì đến Việt Cộng.

    Riêng tôi, tôi rất vui về phóng sự tìm sự thật, vì thấy còn có người làm báo có lương tri chức nghiệp để đi điều tra sự bí ẩn vụ ám sát. Và may ra nhờ cái phóng sự của nhà báo Mỹ có thể đánh thức những ông bà chủ báo VN bấy lâu im lìm, giả bộ làm như không biết, không nghe. Còn tôi, một anh nhà binh cà tèng, lên tiếng khản cả cổ để đòi công lý cho nạn nhân thì các ông bà chủ báo coi như pha, không thèm đăng bài viết. Nên nhớ tôi là anh nhà binh từng đem mạng sống bản thân để bảo vệ cho quý ông bà chủ báo sống yên lành trong thành phố, để kiếm tiền một cách thoải mái; chứ không phải là một tên phản chiến như mấy ông thầy tu Việt Cộng đội lốt áo cà sa đấy nhé!

    Việt Tân đang ồn ào đòi kiện nhà báo A. C. Thompson giống như đứa trẻ cào đầu ăn vạ, nhưng tôi nghĩ VT không dám kiện đâu. Bởi vì, đài TV PBS mới chỉ “nhá đèn cầy” thôi, chưa đưa ra nhân chứng hoặc “off camera” khi ông Nghĩa thú tội có họp bàn với thành viên cao cấp MT về việc giết Đỗ Ngọc Yến. Thế nhưng khi Việt Tân kiện thì họ sẽ tiết lộ nhân chứng và đoạn phim quay ông Nghĩa thú tội sẽ được chiếu ngay, biết đâu? Sức mấy nhà báo chuyên nghiệp Hoa Kỳ đi điều tra tìm tội phạm mà không có thủ đoạn phòng vệ, để bị Tòa Án phạt vạ à?

    Tôi chỉ mong Việt Tân đi kiện để Cộng Đồng được xem một kịch bản đầy hứng thú.

    Thấy bài viết LƯƠNG TÂM VÀ TRÁCH NHIỆM của Tiến sĩ Nguyễn Đình Thắng gửi đến, tôi liền tay chuyển khắp nơi để độc giả đọc và suy nghĩ. Bởi vì đề tài này tôi đã viết từ 10 năm nay, nhưng đều bị rơi vào khoảng không.

    Phải có Lương Tâm và Trách Nhiệm mới có thể xây dựng một Cộng Đồng vững mạnh và có thể tiếp tay với đồng bào trong nước lật đổ độc tài cộng sản được, thưa ông Tiến sĩ. Trong bài viết của anh Thắng đặc biệt đặt vấn đề Lương Tâm và Trách Nhiệm của người làm công tác truyền thông, nên tôi gửi đến ông Tiến sĩ Ngô Nhân Dụng và những vị đang làm việc truyền thông đọc và suy nghĩ.

    Tiến sĩ Kinh tế có quyền im lặng, không nhất thiết phải trả lời ông Tiến sĩ Phi Công, viết báo không hưởng lợi nhuận. Sự im lặng của ông Tiến sĩ Kinh tế kéo dài đã lâu, có lẽ nó biến thành văn hóa im lặng là vàng rồi chăng?

    Mấy lời thô thiển, nếu ông Tiến sĩ thấy điều gì thất thố thì xin rộng lòng bỏ qua cho anh nhà binh này nhé!

    Trân trọng,

    Bằng Phong Đặng văn Âu



    Tôi là một người nhận, Xin phép Rely All trong list mails từ ông Bằng Âu.Góp chút ý kiến nhỏ



    1-Khi một người đưa clip về việc vợ môt cụ ông ngoại tình thì cụ ông tìm hiểu clip đó nói sai/đúng hay cụ ông tìm hiểu tác giả clip đó là mẹ cụ ông (mẹ chồng ghét con dâu) hay tình nhân cũ ( thù hận vì bị bỏ rơi). Ai đằng sau phim thì có gì quan trọng trong case này? Giả dụ là VC đứng phía sau, rồi sao? Nội dung chính: ai đã giết ký giả Mỹ-Việt, tại sao người Việt không cộng tác, im lặng khi FBI điều tra, tại sao Mỹ support VT? Quý ông bà VT cùng báo NV chỉ đánh bùn sang ao mà thôi. botay.com.



    2-Ví Du Pháp có vùng đông dân cư Việt ở Paris chẳng hạn và họ lấy tên Việt là “Petite Sài Gòn” và khi người Pháp dùng gọn “Petite Sài Gòn” thì …người kém thông minh nhất thế giới có lẽ cũng hiểu ám chỉ cộng đồng Pháp-Việt. Quý ông bà VT đã kích động cộng đồng khi chỉ trích phim dùng Little Saigon .



    3-Phỏng vấn 100 giờ, sử dụng nửa giờ là chuyện của người sản xuất. Ông NgX Nghĩa khiếu nại chỉ chiếu một phút: là sai. Phimkhông hề có chủ đề “Cuộc đời tình ái , sự nghiệp của ông NXN!”



    4-Năm 2015 quan trọng với người Mỹ-Việt, liên quan gì đến ký giả Mỹ? Phim làm trong 2 năm, cốt trình chiếu vào mốc 40 năm chấm dứt cuộc chiến. La làng là tại sao chiếu vào giờ này: Quý ob nhóm VT rất là ngớ ngẩn.

    5-Tất cả đoạn chiếu cảnh cựu quân nhân ( phút 22 rồi 42) đều có dinh líu, minh họa cho nội dung. Quý Ob VT la làng là không dính líu: cũng thật là ngớ ngẩn.



    Nói theo ngôn ngữ giới trẻ trong nước: một sự “ngớ ngẩn toàn tập”. VT nên đi kiện PBS. Tôi và 2 người nữa sẵn sáng góp 5 Mk cho Quỹ Pháp Lý này.



    Hoàng Ngọc An

    ——————————————-


    Thưa chị Hoàng Lan Chi,

    Tôi xin lỗi có sự nhầm lẫn khi viết thư cho bạn Nguyễn Khoa Thái Anh. Nay xin đính chính: Không phải tổ chức ProPublica thưởng nhà báo Điếu Cày Nguyễn văn Hải, mà là tổ chức Committee to Protect Journalists. (viết tắt là CPJ.

    Ủy Ban này đã có bản báo cáo năm 1994 với nội dung gần y hệt với phim Terror in Little Saigon. Như thế tại sao lúc bấy giờ Việt Tân không phản đối CPJ. (Chắc chắn Việt Tân không dám đụng đến CPJ vì đây là một tổ chức cực kỳ ảnh hưởng lớn, có thành viên là những nhà báo kỳ cựu hàng đầu thế giới).

    Nếu Việt Tân đâm đơn kiện ProPublica và nhà báo AC Thompson thì phải kiện cả Committee to Protect Journalists nữa.




    Bằng Phong Đặng văn Âu

    ———————————————-


    Thái Anh thân mến,




    Tổ chức ProPublica trao giải thường cho nhà báo Điếu Cày Nguyễn văn Hải. Việt Tân hết lòng tán dương, ca ngợi tổ chức ProPbulica. Nay Việt Tân đòi đâm đơn kiện ProPublica thì chúng ta sẽ được chứng kiến một vở tuồng vui lắm.

    Anh nghĩ rằng Việt Tân chỉ dọa già thôi, bởi vì anh chàng AC Thompson là nhà báo chuyên nghiệp, từng điều tra tội phạm. Cho nên anh ta không thể để hở sườn cho người ta đấm đâu. Với lại khi anh chưa có chứng cớ thì anh không thể gọi người ta là tội phạm (criminal) và chỉ được phép gọi là nghi can (suspect). Đó là luật pháp Mỹ, có phải không Thái Anh? Bởi vậy anh AC Thompson còn có bửu bối tùy thân, nên anh ta mới dám thẳng thùng kết tội MT.

    Chúng ta không có dữ kiện, nhưng tại sao chỉ có nhà báo như Đạm Phạm, Lê Triết công kích sự lừa bịp của Mặt Trận thì mới bị ám sát? Ta phải đặt nghi vấn chứ! Phải lên án kẻ sát nhân chứ! Đầu phải vì không có chứng cớ, rồi chúng ta im lặng? Sự im lặng trước tội ác là phi nhân, là phi đạo đức hoặc là hèn!

    Khi anh làm Chủ bút tờ đặc san Lý Tưởng của Hội Không Quân ở Houston, đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của Thiếu tá KQ Đào Bá Hùng (biêt hiệu Đào Vũ Anh Hùng) một đoàn viên Mặt Trận đã rời tổ chức, nêu lên những thắc mắc về sự mờ ám của MT với Trung tá Nguyễn Kim Huờn, một nhân vật cao cấp của MT thì anh liền bị khủng bố tinh thần bằng những cú điện thoại “lạ”. Thời bấy giờ, điện thoại nhà anh không có call ID nên không biết số phone của cú điện thoại “lạ”. Người gọi dùng những lời đường phố hết sức mất dạy, còn hăm dọa mạng sống của vợ con anh. Anh hỏi họ: “Đi làm cách mạng mà nói năng mất dạy như thế à? Hành động như côn đồ, thảo khấu như thế à? Tại sao không ra mặt, đường đường chính chính như một con người có giáo dục?

    Anh đã tự động bỏ tiền túi ra để phát hành một số báo (không đăng quảng cáo) để tường trình về sự khủng bố.

    Các triết gia thường đem tinh thần hoài nghi để chứng tỏ mình là vô tư. Anh có một người quen biết là “triết gia” Phạm Công Thiện thường lòe thiên hạ bằng cách trích những vị triết gia danh tiếng của thế giới. Anh ta là người luôn luôn đề cao sự hoài nghi. Có hôm anh nói đùa với anh ta: “Ông đi theo chủ nghĩa hoài nghị, có bao giờ ông hoài nghi cái điều ông hoài nghi không? Ông có bao giờ thắc mắc, hoài nghi bố mẹ mình không phải là người, mà là rắn?”

    Bởi vì ông “triết gia” Phạm Công Thiện có viết cuốn sách “Ngày Sinh của Rắn” nên anh mới trêu anh ta như thế.

    Anh thấy người viết cho Thái Anh ký tắt ĐTLinh, anh không thể đoán là ai. Nhưng anh xin nói để Thái Anh biết anh là một trong những người sáng lập Mặt Trận Việt Nam Tự Do (MTVNTD) có ông Hà Thúc Ký làm Chủ tịch, Nghị sĩ Đoàn văn Cầu làm phó Chủ tịch đặc trách tuyên vận, Dân biểu Nguyễn văn Kim làm phó Chủ tịch đặc trách Tổ chức, Trung tướng Nguyễn Bảo Trị làm Phó Chủ tịch đặc trách Quân sự. Luật sư Lê Chí Thảo là Ủy viên Ngoại Giao, còn anh vừa làm Ủy viên Tổ chức, vừa làm Ủy viên Tuyên vận.

    Sau chuyến tháp tùng với ông Hà Thúc Ký và ông Nguyễn văn Kim sang Thái Lan tham khảo tình hình, anh nhận thấy MTVNTD không thể tiến hành cuộc cách mạng bạo lực nữa, vì Thái Lan đã hiệp thương với Việt Cộng. Anh đề nghị tổ chức thay đổi đường lối đấu tranh sang chính trị: Ra báo để phổ biến tinh thần quốc gia, ý nghĩa cuộc tranh đấu; đào tạo giới trẻ để họ tiếp tục con đường của mà mình chưa hoàn thành.

    Phó Đề đốc đi theo con đường bá đạo, lại ở trong xã hội tự do với nguồn thông tin đa chiều, nên không thể lừa bịp mãi được. Việt Tân là con đẻ của một tổ chức lừa đảo, con buôn kháng chiến tức là MT/QGTNGPVN thì không thể nào có uy tín chính trị. Họ chỉ buôn bán chính trị như những kẻ thời cơ thôi!

    Sự kiện cố gắng cãi chày cãi cối hiện nay của Việt Tân chứng tỏ họ là những người run sợ trước SỰ THẬT. Chẳng hạn, Mặt Trận Việt Nam Tự Do do cụ Hà Thúc Ký đứng đầu, không làm điều gì thất đức, không lừa đảo ai thì cho dù CIA hay FBI muốn điều tra thì cứ thản nhiên để cho họ điều tra. Cây ngay mà!

    Một cô gái không chồng mà chửa, bị dư luận chê cười, mà cứ bai bải nói tôi chưa hề nếm mùi đàn ông bao giờ, thì ai tin? Chỉ có Đức bà Maria với quyền năng Thiên Chúa thì mình phải tin. Đàng này, Mặt Trận HCM đâu phải là tôn giáo? Hoàng Cơ Minh đâu phải là Giáo chủ có phép thần thông?

    Mặt Trận HCM đi tìm ai là kẻ đứng đàn sau ký giả AC Thompson. Vậy ta có quyền hỏi ai là kẻ đứng đàn sau vụ giết hai nhà báo Đạm Phong, Lê Triết chứ!

    Tôi là người biết rất, rất rõ ai là người đứng đằng sau ký giả AC Thompson. Nếu MT HCM hay Việt Tân muốn biết, hãy đến hỏi tôi thì tôi sẽ nói cho mà biết. Vì Mặt Trận có rất nhiều tiền, nên tôi đòi hỏi một số tiền rất lớn, để tôi có phương tiện giúp những nhà đấu tranh dân chủ trong nước.

    Anh gửi lại cho Thái Anh bài viết anh gửi đích danh cho nhà báo Tiến sĩ Đỗ Quý Toàn và một số nhân vật làm Truyền Thông để đặt vấn đề LƯƠNG TÂM và TRÁCH NHIỆM với họ. Nếu ông Đỗ Quý Toàn im lặng thì chúng ta có quyền nghi ngờ lương tâm và trách nhiệm của ông, nhà trí thức tên tuổi được báo hải ngoại và trong nước đăng bài, phải không Thái Anh?

    Gửi lại bài viết này để thay bài viết đã gửi vì viết trong vội vàng chưa kịp sửa chữa.
    Thân ái,

    Anh Âu

    ———————————————— ———————-


    Thưa anh,

    Theo thiển ý, chuyện Tony Nguyễn thân Cộng hay có những hoạt động kết hợp hay hòa giải hòa hợp với Việt Cộng là một chuyện riêng khác ta có quyền đối chất và tranh luận với anh ta – nhưng đừng giết-ám sát đương sự nhé, tuy rằng A.C. Thompson có thể đã bị chi phối bởi/lấy cảm hứng tử cuốn phim tài lệu của Engforcing the Silence để làm phọng sự tìm công lý cho những người làm báo trong phim Terror in Little Saigon. Nhưng nếu dựa vào chuyện Tony Nguyễn mà buộc tội A.C. Thompson, ProPublica hay Frontline thì quá đáng, đi quá đà!


    Người trung chính chỉ nên đánh giá cuốn phim “Terror in Little Saigon” trên thực chất và nội dung cuốn phim này mà thôi. cũng như ý định mong mỏi tìm ra ánh sáng cho những vự ám sát đê hèn này. Ngoài ra, những gì khác chỉ là chuyện suy diễn cố tình cuốn kéo, lôi kéo những ai bị tự ái, bị nóng mặt vì ‘liên quan đến chuyện hạ nhục việc chống Cộng cực đoan hay quá khích của họ’ . Như em nói, hai chữ “cộng đồng” đang bị lạm dụng ở đây. Ai là cộng đồng cơ chứ? Tất nhiên không phải là những người đứng đằng sau những (5 trong phim này), cái chết của những phóng viên vào thập niên 80

    Terror in Little Saigon chẳng phải là cốt ý bôi nhọ ̣ cộng đồng, trừ phi đa số người Việt hải ngoại đều binh vực cho chuyện ám sát ám muội nói trên.

    Em cũng thắc mắc ai là người viết bài bộc lộ chuyện Tony Nguyễn dưới đây? Có nhiều đoạn không được trung dung cho lắm!
    Xin mời anh Âu xem và cho biết ý kiến – như anh Linh đã kêu gọi.

    TA

    ——————————————


    Thái Anh mến

    Bài này theo Thái Anh có mang ra được dữ liệu / chứng cứ thực hay
    Lại cũng chỉ là suy diễn / luận đoán theo cách nhìn cá nhân

    Bài của anh Giao Chỉ cũng như bài của anh Bằng Phong không thấy
    nêu dược điểm nào về K9 của ai do ai cả và Nếu có K9
    Anh Bằng Phong có vẻ hơi cứng trong luận lý
    Toi không quen anh nên nhờ Thái Anh chuyển bài này cho anh nếu
    anh có ,Phản biện.

    Tôi nghe nói người trí thức gần như có thái độ hoài nghi khi đương đầu
    Với những dữ kiện chưa được chứng mính xác đáng
    Và Hoài nghi triết học ( bình dân đôi lúc họ gọi là những ông ba phải)

    Có điều này muốn chia sẻ với Thái Anh
    Tôi có ông bạn là cựu dân biểu Nguyễn Van Kim người bạn cùng khoá
    Sĩ quan Quang Trung/ Thủ Đức với tôi
    Hoạt động chính trị anh làm phó cho lãnh tụ Đại Việt Hà Thúc Ký

    Ngay Sau khi Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh chết với đầy đủ hình ảnh
    chứng cứ anh gặp tôi yêu cầu tôi làm lễ truy điệu, tôi từ chối vì thấy đây
    Là bồn phận và trách nhiệm của Mặt Trận, Mặt Trận đã tạo ra quá nhiều
    Nghi vấn trong việc ứng xử này

    Theo tôi đây là điểm cốt lõi hoạt động của Mặt Trận và bây giờ là của
    Việt Tân trước đồng bào trong cũng như ngoài Việt Nam
    Cho đến nay Mặt Trận/Việt Tân vẫn chưa có lời nói, hành động
    Nào để tháo gỡ điểm hoài nghi/ngộ nhận/khuất tất này mà
    tôi cho là Cốt lõi trong hoạt động chính trị, làm mất niềm tin là
    Mất tất cả

    Thân mến

    ĐTLinh


    _________________________________

    Tôi dời bài nảy từ Phòng Hội Nghị Bàn Tròn về đây vì là cùng chủ đề .
    TT

    .

  4. Thanks Nhu Thuong, uminhha4, nguacon thanked for this post
  5. #13
    Thành Viên Chính Thức
    Tham gia ngày
    Jul 31st 2009
    Bài gởi
    9,989
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    919

    Default


    Tony NGUYEN: MỘT CƠ MAY CHO SỰ THẬT TẠI LITTLE SAIGON

    by Tony NGUYEN – nguồn: diaCRITICS Nov. 16, 2015 – Lê Tùng Châu dịch sang Việt ngữ Nov. 18, 2015


    Tony Nguyễn, đạo diễn film Enforcing the Silence, đáp lại sự chỉ trích về phim tài liệu phóng sự điều tra Terror in Little Saigon của FRONTLINE và ProPublica điều tra vụ ám sát các nhà báo Mỹ gốc Việt. Tổng quan các tài liệu liên quan và những tranh biện xung quanh chủ đề này có thể tìm thấy ở đây.

    Tôi là một người Mỹ gốc Việt thế hệ thứ hai. Là con trai của một người Việt tị nạn đào thoát khỏi Việt Nam vào 1975.
    Bốn năm trước, tôi phát hành một phim tài liệu có tựa là Enforcing the Silence kể về vụ Dương Trọng Lâm, nhà báo Việt Nam đầu tiên bị ám sát trên đất Mỹ. Phim đã được một tiểu ban chọn trình chiếu tại Festival phim quốc tế về Việt Nam năm 2011 tại Orange County, California, nhưng về sau bị loại khỏi chương trình vì Ban tổ chức sợ rằng phim có thể gây phản đối và nổi giận từ lớp người Mỹ gốc Việt chống cộng lớn tuổi.

    Ban tổ chức nói với tôi rằng một nhóm cựu quân nhân thường được gọi là Mặt Trận tỏ ra khó chịu một cách không chính đáng trong cách thế xử sự với cuốn phim, còn một trong những người được tôi phỏng vấn thì nói rằng họ -Mặt Trận – không phải đùa đâu. Vậy cũng tốt. Đó là ý kiến của họ. Còn Triết lý của tôi là, cứ để yên cho việc nó diễn ra.
    Thoắt cái đã đến ngày 03 tháng 10, năm 2015. Cơ sở truyền thông ProPublica và chương trình Frontline của hệ thống truyền hình PBS đã loan tin về phim tài liệu Terror in Little Saigon do Richard Rowley và AC Thompson dựng phim và đạo diễn với tư cách thông tín viên và phóng viên báo chí. Là nhà liên kết sản xuất, tôi đã tham gia cùng chương trình này ngay từ đầu. Tôi tham gia trợ giúp đoàn làm phim các ý kiến như cần phải tập trung vào ai, phải hướng đến điều gì, ai cần phỏng vấn, và vân vân. Chiếc hộp đựng hồ sơ nghiên cứu mà AC lần giở trong phim là của tôi. Gợi ý AC bắt tay với Richard Rowley để cùng đạo diễn phim cũng là ý tưởng của tôi, bởi tôi là một fan hâm mộ của Rowley cũng như tài năng điện ảnh hiếm có của ông (xin xem phim được đề cử Oscar DIRTY WARS). Tôi cũng đưa ra phản hồi về những cắt bỏ các chỗ bị phô hay cầu kỳ cho phim.

    Một số người Mỹ gốc Việt nổi giận với cách nhìn về thế hệ đàn anh của họ trong cuốn phim tài liệu của Frontline và cho rằng phim dành toàn những bất công cho Mặt Trận, một tổ chức bị giới chức tư pháp liên đới trách nhiệm trong những vụ ám sát nhà báo, tuy không phải là hết thảy. Có người còn nói tựa đề của chương trình phim phóng sự này: Terror in Little Saigon, là quá đáng và mang vẻ giật gân. Cứ đồng ý vậy đi. Nhưng khủng bố cũng là chữ mà chính giới ký giả báo chí Mỹ gốc Việt dùng để nói đến các mối hăm dọa, bạo lực, và những vụ giết người – ví dụ: “Khủng bố chống lại nhà báo”. 5 nhà báo Mỹ gốc Việt này đã bị giết chết trong khu “Little Saigons” – San Francisco, Houston, Orange County, và Bắc Virginia. Cái tựa đề có lẽ hơi đích đáng, nhưng rõ ràng là nó không hề thổi phồng lịch sử.

    Có người cho rằng công trình phim là một cách khác cố tìm một giải pháp trung thực tổng hợp giải tỏa bế tắc, thể hiện một con người trung thực cố đi tìm cho ra một lời giải. Vâng, đó là một phim phóng sự điều tra theo bước chân một phóng viên điều tra, AC, khi ông ra công điều tra một vụ án đã bị đóng băng, vụ giết một phóng viên điều tra Nguyễn Đạm Phong mà người ta chưa tìm ra thủ thạm. Trong phim, ông tìm gặp các thân nhân và bạn bè của nạn nhân, gặp các giới chức trách thẩm quyền, gặp những người bị tình nghi là sát thủ hoặc bị nghi là có khả năng điều động việc giết người. Thậm chí ông còn đi cùng một hành trình giống y như Dam Phong cố theo dõi dấu vết khu chiến của Mặt Trận ở Thái Lan thuở trước. Và xin quý vị lưu ý cho là: AC đã hơn 15 năm làm phóng viên điều tra viết lại nhiều thiên tường thuật về những bất công oan trái nghiêm trọng đã xảy ra, trong số đó có 1 trường hợp đã giúp giải thoát một người vô tội thoát khỏi nhà tù sau khi bị kết án 13 năm. AC là thông tín viên viên trên ba chương trình truyền hình của Frontline trước đó mà bạn có thể theo dõi trên trang web của Frontline. Ông quả là một “đồ chết tiệt” trong vai một phóng viên cố truy tìm sự thật và xem các nhà báo Việt Nam bị giết như là đồng nghiệp của mình.

    Tuần trước Tina Hà Giang của nhật báo Người Việt có phỏng vấn tôi, nhưng tôi đoán cô ấy không thể dung hợp được bất kỳ ý kiến nào của tôi khi làm bài của cổ về đề tài này. Tôi đã nói với cô ấy những gì khiến tôi nghĩ mảng đề tài mà Frontline đã làm là một bước đột phá lớn đạt được những gì tôi không thể làm được trong bộ phim của tôi, đó là: đưa vào ngay trước ống kính với giọng nói bày tỏ quan điểm của các thành viên gia đình nạn nhân và của cả những kẻ bị tình nghi phạm tội, những cựu thành viên cũng như các cựu đầu lĩnh Mặt Trận. Điều này chưa từng làm được trước đây khi làm phim. Chúng tôi, thậm chí có cả cựu đầu lĩnh Mặt Trận Nguyễn Xuân Nghĩa đã nói chuyện với nhau tới việc làm sao mà loại phim truyền hình như vầy mà làm xấu hình ảnh cộng đồng người Việt được, không lẽ các thành viên, thân nhân gia đình nạn nhân không phải ở trong cộng đồng sao.

    Những gì mà người ta đang cố la lên là đồn thổi tầm phào như việc Mặt Trận ra tay khủng bố và các thứ theo sau (như các đe nẹt, dọa dẫm và hành hung) thực ra đã được lên hồ sơ trong hàng ngàn trang tài liệu lưu trữ của FBI và cảnh sát rồi, cũng như thu thập được qua các cuộc phỏng vấn với các cựu đầu lĩnh, cựu thành viên Mặt Trận và qua phỏng vấn các nạn nhân đã nhận chịu hậu quả của khuynh hướng quá khích kia. Điều này hiện còn có cả chứng từ chứng tích nơi Nghị viên Tam Nguyen của thành phố San Jose, ông đã kể lại cảnh bị các đoàn viên Mặt Trận đánh đập ra sao trong đầu những năm 1980 chỉ vì những điều mà tờ báo của ông viết có đụng chạm tới Mặt Trận.

    Vài năm trước, có một lúc có một biểu ngữ người ta chỉ trích tôi vì cuốn phim tôi làm về Dương Trọng Lâm, tôi trả lời dù là phim của tôi hay của bất kỳ ai khác đi nữa thì cũng đã được coi là lời khẳng định đâu. Thay vào đó tôi khuyến khích những người khác, đặc biệt là người Mỹ gốc Việt, hãy chú tâm vào những tên sát nhân đã giết chết các nhà báo của chúng ta, và xem xem có tiềm năng và bằng chứng khả dĩ nào để tóm lấy chúng không.

    Giờ đây, sau khi Terror in Little Saigon ra mắt, thì thực ra cũng không lạ gì khi có người cố gán cho tôi cái nhãn cộng sản phá rối, thật là một cáo buộc vô lý. Họ còn gợi ý rằng phim tôi làm về Dương Trọng Lâm là được Cộng sản Việt Nam bảo trợ, thật là quái đản; trong thực tế, dự định làm phim ấy đã huy động vốn cộng đồng qua chương trình Kickstarter, và có một người ở Việt Nam đã cho được $20. Ôi tuyệt vời thay cho âm mưu của Việt cộng. Họ còn vẽ nên một AC Thompson với nhóm làm phim Frontline là những tay bịp và bị chương trình nghị sự bí mật của tôi chi phối bằng một cách nào đó.

    Trong khi Sự thật thì lại toàn những điều chẳng mấy ly kỳ: Chúng tôi đã cùng nhau làm việc để thuật lại một tường thuật điều tra đầy cam go, y cứ theo bất cứ các sự kiện nào dẫn dắt chúng tôi đến.
    Là một cộng đồng, chúng ta nên quan tâm đến điều gì? Dường như nhiều người Mỹ gốc Việt quan tâm nhiều việc bảo vệ một hình ảnh nào đó của Little Saigon hơn là yêu sách các cơ quan thẩm quyền phải có trách nhiệm vì đã không bắt được những tên giết người cũng như những kẻ đã gieo rắc những hành vi khủng bố cho cộng đồng.
    Tôi bận tâm nhiều việc điều tra các vụ giết hại các nhà báo của cộng đồng chúng ta bởi nếu giải quyết được việc đó ta sẽ không chỉ mang lại một kết thúc có hậu cho các thân nhân, gia đình của các nạn nhân, mà tôi còn tin rằng chúng ta sẽ làm được một kỳ tích chấn động đồng thời đem lại một sự hóa giải mọi nghi ngờ cho hết thảy các cộng đồng của chúng ta trên toàn nước Mỹ.

    Vì vậy, với tôi, những gì chúng ta hiện có đó là một cơ hội kêu gọi FBI và sở cảnh sát địa phương mở lại các vụ án đó, tận dụng các những thành tựu trí tuệ và kinh nghiệm của thời nay đang có để phụ lực phá án. Trong cộng đồng chúng ta hiện có nhiều người biết sự thật và tôi hy vọng một hoặc nhiều người trong số đó đó sẽ tiên phong cất tiếng chứ không còn giữ im lặng mãi nữa. Như Nguyễn Thanh Tú, con trai của Nguyễn Đạm Phong, đã nói: “Đối với chúng tôi, chúng tôi chỉ cần một lời giải đáp… [mà] chưa từng có được nơi cảnh sát hay bất cứ ai khác”
    = = =
    Tony Nguyễn làm đạo diễn với phim đầu tay đầu tay Enforcing the Silence về nhà báo bị giết Dương Trọng Lâm, mà tờ LA Times gọi là “một tường thuật có tầm ảnh hưởng”. Gần đây anh lại phát hành phim GIAP’S LAST DAY AT THE IRONING BOARD FACTORY, đoạt giải Loni Ding 2015 về Phim tài liệu Công Lý Xã Hội. Là một thành tựu hợp tác với nhà làm phim Steven Okazaki -đoạt giải Academy Award- phim GIAP’S LAST DAY là khởi đầu của một chuỗi phim tự truyện đem lại một thể loại phim tường thuật mới mẻ có tính nhất quán liên tục về những trải nghiệm đời tị nạn ở Mỹ.

    by Tony NGUYEN – nguồn: diaCRITICS Nov. 16, 2015 – Lê Tùng Châu dịch sang Việt ngữ Nov. 18, 2015
    ________________________________________
    Văn bản nguyên văn:

    TONY NGUYEN: A CHANCE FOR TRUTH IN LITTLE SAIGON

    diaCRITICS Posted on Nov. 16, 2015

    Tony Nguyen, director of Enforcing the Silence, responds to criticism of FRONTLINE and ProPublica’s new documentary investigating the murders of Vietnamese-American journalists, Terror in Little Saigon. An overview of the documentary and the controversies around it can be found here.

    I’m a second-generation Vietnamese American. The son of a refugee who escaped Vietnam in 1975. Four years ago I released a documentary called ENFORCING THE SILENCE about Lam Duong (Dương Trọng Lâm), the first Vietnamese journalist to be assassinated on US soil. It was voted in by a screening committee to play at the 2011 Vietnamese International Film Festival in Orange County, California, but was ultimately pulled from the program for fear that it would incite anger and protest from older, anti-communist Vietnamese Americans, according to festival organizers. The festival told me the film’s treatment of a militant group called the Front was too harsh and inaccurate, that they were not a joke as one of my interviewees said. That’s fine. That’s their opinion. My philosophy is, keep it moving.

    Fast forward to October 3, 2015. PBS Frontline and investigating reporting organization ProPublica broadcasted TERROR IN LITTLE SAIGON, a TV documentary written and directed by Richard Rowley with A.C. Thompson as the correspondent and lead reporter. I’m an associate producer on the show and have been involved since its inception. I helped guide the crew with ideas of who to focus on, what to look into, who to interview, and so forth. The box of research documents that A.C. is looking through in the film is mine. It was my idea for A.C. to reach out to Richard Rowley to direct, as I am a fan of his films (watch Oscar-nominated DIRTY WARS) and his exceptional cinematography. I also provided feedback on the show’s rough and fine cuts.

    Some Vietnamese Americans are angry with the Frontline documentary’s portrayal of the older generation and what they see as an unjust focus on the Front, a group that law enforcement has linked to some of the journalist killings, if not all. Some say the show’s title, TERROR IN LITTLE SAIGON, is loaded and sensational. Okay. But terror is what Vietnamese American journalists themselves have used to describe the threats, the violence, the murders –“terrorism against newsmen.” The five Vietnamese journalists were all killed in areas where there are “Little Saigons” — San Francisco, Houston, Orange County, and Northern Virginia. The title may be a bit on the nose, but it is not an exaggeration of history.

    Some say the program is another example of the white savior complex, of the white man swooping in to save the day. Uh, it’s an investigative film that follows an investigative reporter, A.C., as he investigates a cold case, the unsolved murder of investigative journalist Nguyen Dam Phong. In the show he meets with the victim’s family members and friends, law enforcement, those suspected of the killing or of ordering it. He even goes on the same journey as Dam Phong and tries to track down the Front’s military base in Thailand. And note: A.C.’s been an investigative reporter for over 15 years writing stories about grave injustices, one of which helped free an innocent man from jail, 13 years after his conviction. He’s been a correspondent on three prior Frontline shows that you can stream on its website. He is a hell of a truth-seeking reporter who views the slain Vietnamese journalists as his colleagues.

    Tina Ha Giang of the newspaper Nguoi Viet interviewed me last week, but I guess she couldn’t fit any of my comments in her articles on the subject. What I told her was that I think the Frontline piece is a major breakthrough for achieving what I could not do in my film, and that is: include the on-camera voices and perspectives of victims’ family members and that of the suspected criminals, former Front members and leaders. This has never been done before on film. We even included former Front leader Nguyen Xuan Nghia talking about how this kind of show makes the Vietnamese American community look bad, as if the victims’ family members are not a part of the community.

    What people are calling rumor and gossip of terror by the Front and its followers (threats, intimidation and physical violence) is documented in thousands of pages of FBI and police files and through interviews with former Front members and leaders, and with victims of their wrath. This includes testimony from current San Jose Councilmember Tam Nguyen who described being beat up by Front members in the early 1980s for things his newspaper wrote about the Front.

    A few years ago during a panel where I was criticized for my film about Lam Duong, I replied that my film or any other shouldn’t be considered the definitive piece. Instead I encouraged others, especially Vietnamese Americans, to look into the murders of our journalists and see where leads and evidence take them.

    Now, after the release of TERROR IN LITTLE SAIGON, some people are, predictably, attempting to label me a Communist agitator, a ridiculous assertion. They are suggesting my work on Lam Duong was underwritten by the Socialist Republic of Vietnam, which is bogus; in reality, the project was crowdfunded through Kickstarter and one person in Vietnam gave $20. So much for the great Commie conspiracy. And they are portraying A.C. Thompson and the Frontline team as dupes who were somehow swayed by my secret agenda.
    The truth is a lot less exciting: We worked together to tell a difficult investigative story, following the facts wherever they led us.

    As a community, what do we care about? Some Vietnamese Americans seem to care more about protecting a certain image of Little Saigon than holding the authorities accountable for failing to arrest the killers and those who terrorized the community. I am interested in investigating the murders of our journalists because solving them would not only bring closure to the victims’ family members, but I believe would do a tremendous service and provide resolution to all our communities around the country.

    So, to me, what we have is an opportunity to call on the FBI and local police to re-open these cases and utilize the knowledge and experience we have today to help solve them. There are people in our communities who know the truth and I hope one or more of them will come forward and no longer remain silent. As Nguyen Dam Phong’s son Tu said, “For us, we just want an answer… [that] we never got from police or anybody.”

    Tony Nguyen made his directorial debut with ENFORCING THE SILENCE, a documentary that the LA Times called “an uplifting portrait” of slain journalist Lam Duong. He recently released GIAP’S LAST DAY AT THE IRONING BOARD FACTORY, winner of the 2015 Loni Ding Award for Social Justice Documentary. A collaboration with Academy Award-winning filmmaker Steven Okazaki, GIAP’S LAST DAY is the first of an autobiographical series that provides a fresh take on the refugee experience in America.

    Source:
    Code:
    http://pham-v-thanh.blogspot.no/2015/11/mot-co-may-cho-su-that-tai-little-saigon.html


  6. Thanks nguacon, tamtien thanked for this post
  7. #14
    Thành Viên Chính Thức tamtien's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 27th 2010
    Bài gởi
    6,888
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    622

    Default

    KHÁNG CHIẾN HOÀNG CƠ MINH GIẾT CHẾT NIỀM TIN ...



  8. Thanks Nhu Thuong, nguacon, N/A thanked for this post
  9. #15
    Thành Viên Chính Thức tamtien's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 27th 2010
    Bài gởi
    6,888
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    622

    Default

    PHỎNG VẤN LỶ THÁI HÙNG ...


  10. Thanks Nhu Thuong, nguacon, N/A thanked for this post
  11. #16
    Thành Viên Chính Thức tamtien's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 27th 2010
    Bài gởi
    6,888
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    622

    Default Sáng lập viên Mặt Trận Hoàng Cơ Minh tiết lộ một số điều quan trọng


  12. Thanks Nhu Thuong, Binhyen66, KeeslerAFB, nguacon, N/A thanked for this post
  13. #17
    Thành Viên Chính Thức tamtien's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 27th 2010
    Bài gởi
    6,888
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    622

    Default



    Đảng Việt Tân
    và lý lịch của Lý Thái Hùng





    Bùi Minh Tuấn



    Bùi Minh Tuấn(lexuanquang.org) *Tác giả BÙI MINH TUẤN không ai khác hơn, chính là người CHÚ RUỘT của cán bộ CS Lý Thái Hùng (= tức Bùi Minh Đoàn.)





    Lý Thái Hùng



    Trong những ngày qua Cộng Đồng Người Việt Bắc California bị xáo trộn, mọi người quy định sự xáo trộn nầy bắt nguồn từ ông Phạm Quốc Hùng, chủ tịch (bị mất tín nhiệm) của cộng đồng chính danh đi đêm với bà Lan Hải, Chủ tịch cộng đồng của Mặt Trận… vì Hoàng Thế Dân, một cán bộ cao cấp của MTQGTNGPVN, Ủy viên Trung ương Đảng Việt Tân (VT), là Phó Chủ tịch (chuyên đặc trách chính trị) cho cộng đồng nầy. Nhưng mọi người lầm! Tất cả những xáo trộn trên chỉ là hiện tượng do một bàn tay lông lá ở đàng trong đạo diễn, đó chính là Lý Thái Hùng, tức Bùi Minh Đoàn, phu quân của bà Trần Diệu Chân, phát ngôn viên của Mặt Trận đã tuyên bố Tổng nổi dậy hòa bình với CSVN !

    Tại sao tôi lại dám quả quyết nguyên nhân của mọi xáo trộn là ở ông Lý Thái Hùng, tức Bùi Minh Đoàn? Để hiểu được lý do nầy, quý vị phải biết Lý Thái Hùng là ai?

    Ông Bùi Minh Đoàn suốt hơn một thập niên qua ông đã thay hình đổi dạng để biến thành một con người khác, với danh xưng là Lý Thái Hùng, ông mặc nhiên chối bỏ dòng họ tổ tiên của đấng sinh thành ông, một dòng họ đã được gầy dựng, vun đắp qua mấy đời ở An Nhơn, Bình Định, để rồi đến đời ông, ông đã tự ý khai tử dòng họ mình để phục vụ cho mục đích đen tối và những âm mưu thâm độc sau nầy của ông.

    Đúng ra việc ông gian ngoan thay đổi họ tên đã được tôi bạch hóa từ lâu, nhưng tôi kiên trì xem ông và phu nhân sẽ tung ra những quái chiêu như thế nào theo chỉ thị mật của các tên trùm CSVN, để đánh phá cộng đồng Việt Nam tị nạn của chúng tôi.

    Vì để phục vụ cho những âm mưu đen tối, thâm độc về sau nầy nên công việc ông thay tên đổi họ đã được tuần tự tiến hành từ ban đầu rất là hợp tình hợp lý, không gây ra một sự nghi ngờ nào trong dòng họ và bạn bè. Hơn nữa, bây giờ ông đang mặc lốt Quốc gia chân chính chuyên đăng tải những bài bình luận chống cộng thì làm sao ai mà biết mặt thật của ông. Nhưng tôi biết ông quá nhiều, và cách hành văn của tôi, ông cũng biết tôi là ai rồi, liên hệ gia tộc của tôi với ông như thế nào! vì quyền lợi của Tổ Quốc, tôi đành nói lên một sư thật phủ phàn, đó là ông đang làm nhiệm vụ của một tình báo Vũ Ngọc Nhạ cho đảng CSVN ở hải ngoại. Mà phải nói ông đóng vai nầy rất chuẩn, giỏi, rất siêu việt nên ông mới giật dây được Hoàng Thế Dân, Hồ Quang Nhật, Nguyễn Sơn, Lan Hải để bơm Phạm Quốc Hùng lên tới tầng mây xanh lọt bẫy để rìu làm tan nát cộng đồng.

    Lý Thái Hùng tức Bùi Minh Đoàn, sinh quán ở Bá Canh, An Nhơn, Bình Định. Ông có người chú ruột tên là Bùi Nhu (Ở đây tại sao tôi đề cập tới thân phụ của ông? vì khi ông được sinh ra, và lớn lên, ông cũng như bà con hàng xóm cũng không được nhìn thấy thân phụ nữa. Đây là tình trạng ở miền quê thuộc Liên Khu 5 (Nam, Ngãi, Bình, Phú) của CS trong vùng xôi đậu, thường không có mặt người đàn ông trong gia đình. Hiện giờ tôi đang điều tra xem bố ruột của ông thay tên đổi họ, làm chức vụ gì trong đảng CSVN. Ông có người anh ruột là Bùi Minh Cường trước năm 1975 làm lính kiểng tại Ty ANQĐ Qui Nhơn với mục đích trốn lính và thu thập tin tức cho cộng sản.

    Lý Thái Hùng, tức Bùi Minh Đoàn, hồi nhỏ học ở trường làng, đến năm 1971-1972, đi thi Tú tài I thì bị đánh rớt.Sau đợt bị đánh rớt này, ông chạy chọt đút lót để đổi lý lịch lấy tên là Lý Thái Hùng. Tại sao ông phải lấy tên là Lý Thái Hùng? Vì người cha vô bưng của ông đã nhận chỉ thị của đảng CSVN phải giúp ông mập mờ đánh lận con đen giống y như ba anh em họ Phan mà lại có tên Lê Đức Thọ, Mai Chí Thọ và Đinh Đức Thiện vậy. Ông được cung cấp một giấy khai sinh mới, một hồ sơ lý lịch mới nên ông không phải đi lính, và ông len lỏi vào học được tại trường Trung học Cường Để, Qui Nhơn. Trong thời gian đi học, ông sinh sống với thân nhân và gia đình tại tiệm may quần áo hiệu Mỹ Long, đường Võ Tánh.

    Sau khi học hết lớp Đệ Nhất tại trường nầy, Lý Thái Hùng đã thi đổ Tú tài II, xong vào Sài Gòn học. Sau đó một thế lực rất mạnh đã vận động để đưa Lý Thái Hùng đi du học Nhật Bản. Ông xuất thân một con nhà nghèo ở Qui Nhơn, vào Sài Gòn, không người thân thiết mà lại được đi học Nhật Bản vào năm 1974 một cách dễ dàng nếu không có đảng CSVN giúp đỡ cho ông? Tôi nói cho ông biết luôn,cũng chính Vũ Ngọc Nhạ và tình báo CSVN nằm trong chính quyền Nguyễn Văn Thiệu đã sắp xếp đưa ông ra hải ngoại để chuẩn bị cho một kế hoạch cài người lâu dài của họ.

    Sau năm 1975, Mặt Trận HCM được thành lập,ông đã được chỉ thị từ bên Nhật Bản tìm cách di cư sang Mỹ, ông tham gia MT/HCM, trở thành một cán bộ trẻ, ăn nói chửng chạc, hấp dẫn, làm mhiều người si mê.




    Trần Diệu Chân


    Trong lúc đó, Trần Diệu Chân, một du học sinh của Đông Âu cũng được sắp xếp để di dân sang Hoa Kỳ. Ông và bà Trần Diệu Chân gặp nhau, theo lệnh của ai đó, hai người trở thành vợ chồng. Trần Diệu Chân tham gia MTHCM, trở thành phát ngôn viên của MT giống y như Phan Thúy Thanh của đảng CSVN.

    Lý Thái Hùng đi sát liền với Hoàng Cơ Định, biết Định chỉ là một công tử ăn chơi, nên Lý Thái Hùng đã cài sinh tử phù ở Hoàng Cơ Định y như đảng CS Trung Quốc gài cô Trương Mỹ Vân cho Lê Khả Phiêu để tên nầy phải can tâm cắt đất dâng biển cho Trung Cộng. Bởi thế Lý Thái Hùng đã giật dây Hoàng Cơ Định, làm cho Định không dám cựa quậy chút nào hết. Chưa hết, trong lúc đó Đảng CSVN lại gài những nhân vật như Đồng Sơn Nguyễn Xuân Nghĩa, cháu ruột của Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh và nhiều nhân vật khác tiếp tục xâm nhập Mặt Trận.

    Nguyễn Xuân Nghĩa, Lý Thái Hùng và những nhân vật phản gián của CSVN nằm ngay ở trong đầu não của MT nên đã vạch ra các sách lược đội lốt quốc gia sát hại người Quốc gia. Thế là chiến dịch Đồng Tiến I, II, III đã diễn ra. Hoàng cơ định do bị cấy sinh tử phù, đành phải bán đứng anh ruột mình là Hoàng Cơ Minh nên trong chiến dịch Đồng tiến II năm 1987, ông Hoàng Cơ Minh đã bị CSVN vây bắt và tự sát tại Lào. Dẫu đã biết sự thật ông HCM đã chết vào năm 1987, Nguyễn Xuân Nghĩa và Lý Thái Hùng vẫn tiếp tục đẩy mạnh chiến dịch Đông tiến III vào năm 1990, đưa một số người quốc gia vào tròng cho CSVN hốt trọn ổ. Tàn nhẫn thật! Trong lúc đó thì mấy ông cứ ra tờ Kháng Chiến tuyên bố là Chủ tịch HCM còn sống ở trong nước, lãnh đạo đánh thắng hết trận nầy tới trận khác, chiếm quận nầy, quận nọ… Dần dần người ta khám phá ra sự thật, thế là niềm tin vào đấu tranh của người quốc gia bị tan vỡ do sự lường gạt có kế hoạch chỉ đạo nầy của các ông.


    Hoàng cơ Định

    Phan Nam, Hoàng Thế Dân, và một số cán bộ MT lúc đầu có một chút lòng cho quê hương nhưng ở gần Lý Thái Hùng đã bị cấy sinh tử phù, thế là phải làm theo chỉ thị của Lý Thái Hùng hết.

    Năm 1991, FBI đưa MT ra tòa tố 39 tội hình sự. Nguyễn Xuân Nghĩa phải đóng vai bề ngoài là bỏ MT nhưng bên trong lại chỉ đạo phải thành lập xong đảng Việt Tân, thi hành các chính sách do cụm tình báo đảng CSVN chỉ đạo. Lý Thái Hùng ở lại, trở thành lý thuyết gia chính thức cho MT và Trần Diệu Chân trở thành phát ngôn viên của MT.

    Lý Thái Hùng được tình báo CSVN cung cấp nhiều dữ kiện để viết các bài bình luận chính trị… Trong các bài bình luận, Lý Thái Hùng được phép chửi đảng CSVN, nhưng chửi để cứu nguy đảng bằng cách lèo lái, hướng dẫn dư luận tổng nổi dậy hòa bình!

    Năm 1990. Ls Hoàng Duy Hùng tố cáo MT, thách thức toàn thể đầu não của MT, đặc biệt là hai vợ chồng Lý Thái Hùng và Trần Diệu Chân ra mặt công khai đối chất. Vợ chồng LTH chạy làng vì LTH biết rõ cái anh chàng Ls trẻ kia đã được cá nhân tôi cùng nhiều nhân vật khác, cũng có thể cả tình báo Hoa Kỳ cung cấp lý lịch của hai vợ chồng nầy. Riêng tôi, tôi đã gửi cho Ls Hùng và đài Quê Hương 7 trang lý lịch về vợ chồng LTH, không hiểu sao LS Hùng và đài Quê Hương lại lặng thinh, không đưa hồ sơ nầy ra công luận. Có lẽ họ chỉ muốn vạch trần chính sách theo CS của MT chớ không muốn đánh cá nhân, hoặc lúc đó họ không đủ tin nơi sự hiểu biết của tôi, không kiểm chứng được nên làm thinh?

    Để trả thù Ls Hùng, Lý Thái Hùng và Trần Diệu Chân buộc Nguyễn Kim, Hoàng Cơ Định, Trần Xuân Ninh họp khẩn, quyết định cho đánh lén, đánh dai, thư rơi, thư rớt hạ bệ Ls Hùng cho bằng được mới thôi. Giai đoạn nầy thì Trần Diệu Chân lộ chân tướng khi tuyên bố 10 ngàn quân biên thùy (ma) của Mặt Trận chỉ là để giữ an ninh (giữ an ninh cho VC) chớ MT không chủ trương lật đổ Cộng sản bằng vũ lực, chỉ có tổng nổi dậy hòa bình tức là yêu cầu bà con hòa hợp và hòa giải với cộng sản, gởi tiền giúp cho CS sớm mạnh để có hòa bình.

    Cái đau của vợ chồng Lý Thái Hùng là thời gian đó cô Đoan Trang, ông Khôi Nguyên và đài phát thanh Quê Hương hỗ trợ tối đa cho Ls Hùng phanh phui sự thật về Mặt Trận. Do đó LTH và TDC thù dai dẳng tìm cách đánh gục đài Quê Hương mà thôi, cái gì cũng đổ tội cho đài Quê Hương hết. Thí dụ, trong kỳ họp báo 25-5-2002 của phe ông Phạm Quốc Hùng, ký giả Cao Sơn của tờ Tin Việt, người được Lý Thái Hùng và MT trả tiền hàng tháng, cứ đặt câu hỏi xoay quanh ông Phạm Quốc Hùng để moi ông nầy khai ra rằng đài Quê Hương là thủ phạm đàng sau chống sự đoàn kết giữa cộng đồng ông Phạm Quốc Hùng và cộng đồng bà Lan Hải. Tội nghiệp, chả có đài Quê Hương nào mà làm chuyện đó đâu, chính những người thầm lặng sáng suốt đã vạch trần âm mưu của MT nên quyết tử không cho ông Phạm Quốc Hùng đoàn kết với nội thù Việt gian đó thôi!

    Ông Bùi Minh Đoàn tức Lý Thái Hùng ạ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt nên dầu Ls Hùng còn non kinh nghiệm, nhưng khi Ls Hùng lên tiếng, đồng bào thấy ông ấy nói đúng, thì MT bị lột mặt nạ không còn cựa quậy gì nữa.Thế là đảng CSVN chỉ thị một đòn phép mới: Quý ông giả vờ lặng xuống xin đi làm phó cho mọi người, mọi tổ chức, bơm cho những kẻ háo danh, tham tiền lên làm chủ tịch nầy nọ… rồi mấy ông múa may đàng sau hết.

    Tiếc cho Ls Hùng, vào năm 2001, dại dột lại chơi chiêu quân tử Tàu, chọi thêm một tổ chức tình báo khác của CSVN là cái chú phỉnh Nguyễn Hữu Chánh. Đảng CSVN lập tức ra lệnh cho cán bộ như Trần Thị Kim Anh, tức Việt Nữ, trước đây khi còn học trung học Bến Tre đã tham gia Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, lấy tên là Trịnh Thị Tư, làm giao liên chuyển tải truyền đơn trong các lớp học ca ngợi Hồ Chí Minh và đảng CSVN, phải xáp vào lập tức để giúp giải vây cho Chánh. Thêm vào đó, Hà Thế Ruyệt, một người từng là giao liên cho MTGPMN, năm 1962 đã bị chính phủ Ngô Đình Diệm bắt giam về tội hoạt động đưa tin tức cho Cộng sản, đi kềm với Nguyễn Hữu Chánh. Chưa hết, chúng còn gài những tên cán bộ cộng sản mới là Nguyễn Huy, Trương Ngọc Thu và Hoàng Đình Từ gom lại thành một chi bộ tình báo, nhóm họp liên miên.



    Bộ tham mưu của Nguyễn Hữu Chánh (thứ nhì từ phải) và Hoàng Việt Cương (giữa). (Hình: motgoctroi.com)

    Tiền thì do Hoàng Việt Cương, tức Hà Mạc Điệp, tình báo CSVN theo phe Trung Cộng ở Toronto, Canada cung cấp qua tay Hoàng Đình Từ ở Los Angeles là người nuôi con của Mai Chí Thọ, tức Phan Đình Đống (Bộ trưởng Nội Vụ CSVN vào những năm trước khi Liên Xô và Đông Âu sụp đổ, và là em ruột của Lê Đức Thọ) từ năm 1991. Cũng xin nhắc lại , chính Hoàng Việt Cương qua các tay tình báo ở Hong Kong và Sài gòn Chợ Lớn đã lập mấy kế hoạch Đông Xuân để hốt trọn những người Việt Quốc Gia vào năm 1993.

    Tin mới sốt dẻo,chính tình báo Trung Cộng đưa cho Hoàng Việt Cương 10 triệu đô la giao cho Nguyễn Hữu Chánh lập cái Hội Nghị Liên Minh Dân Tộc cầm chân mấy người Quốc gia yêu nước mà nông cạn về chính trị. Quý vị phải biết là nhân vật chính. Nguyễn Hữu Chánh chỉ là phụ. Hoàng Việt Cương trước đây đã lập Liên Đảng, nay Nguyễn Hữu Chánh cũng một sách lại lập Liên Đảng. Hoàng Việt Cương bị Hoa Kỳ cấm không cho vào Mỹ vì y là tình báo của Trung Cộng, nên Hoàng Việt Cương mới phải liên lạc chuyển tiền cho Hoàng Đình Từ.

    Lại còn sự ô dù của ông sư Cộng sản Thích Giác Lượng đứng chủ trì. Ông sư nầy sau năm 1975 từng là Chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc tỉnh Nghĩa Bình của CSVN, được CSVN sắp xếp cho vượt biên như Nguyễn Hửu Chánh để ra hải ngoại làm công tác tôn giáo vận giúp cho Nguyễn Hữu Chánh! Chính ông sư nầy mới đây vừa mới bảo lãnh sư bà và mấy đứa con qua San José (trong một bữa tiệc bị cụ Nguyễn Mạnh Hùng vạch mặt nói rõ chuyện nầy nên sư ê mặt lầm lũi bỏ đi) nên nhiều người bị lầm, và vì vậy cái ông Ls Hoàng Duy Hùng ngớ ngẩn, một mình đối đầu với hai đối thủ tình báo lớn, nên Lý Thái Hùng mới rảnh tay làm một công việc khác.

    Dưới sự chỉ đạo của tình báo hải ngoại qua Hồ Quang Nhật, Lý Thái Hùng móc nối Chu Tấn, tên thiệt là Trần Đình Huỳnh, một nhân vật không có công ăn việc làm, đang được chính phủ Hoa Kỳ cấp tiền hàng tháng vì bệnh tâm thần (mà đúng là bệnh tâm thần thiệt vì Chu Tấn cứ tưởng nay mai sẽ về VN làm Thủ tướng thay cho Phan Văn Khải, có lần là đại diện Chú Phỉnh ở Bắc California, đi loan tin nầy khắp nơi trong các bữa tiệc, đã làm cả Bắc California cười gần chết. Không tin quý vị cứ hỏi ông Tiêu Phi Hùng, một cán bộ cao cấp của Chú Phỉnh ở Bắc California thì sẽ rõ. Nói đến cái ông Tiêu Phi Hùng nầy là một người Tàu chính cống thì làm sao Chú Phỉnh có thể tin được để mà tổ chức Đại Hội Liên Minh Dân Tộc chống sự bành trướng cướp đất cướp biển của Trung cộng đối với Việt Nam. Rõ ràng chỉ là trò hoa mắt thiên hạ thôi, tổ chức một Ban Bầu cử để thành lập một cộng đồng thứ hai ở Bắc California.Quý vị thấy rõ ràng, Mặt Trận và Chú Phỉnh xáp lại với nhau để triệt hạ tuyến đầu chống cộng ở Bắc California.

    * PHẦN II :

    Cộng đồng Bắc California bể ra làm hai do sự chỉ đạo của tình báo CSVN mà việc ráp nối là do Lý Thái Hùng, Hồ Quang Nhật, Hoàng Thế Dân, Nguyễn Sơn, Chu Tấn, Thích Giác Lượng v.v… Bà Lan Hải có chồng là Nguyễn Sơn mà Nguyễn Sơn là đoàn viên bí mật của MT; bà Lan Hải chỉ là con cờ bù nhìn, lấy cớ là Chủ tịch để đi làm kinh doanh mà thôi.

    Bà Lan Hải cũng như bà Chủ tịch Kim ở Houston, bề ngoài nói là người không đảng phái, đi bán bảo hiểm nhưng thực chất chồng của bà Kim là đoàn viên bí mật của MT. Bà Lan Hải cũng như bà Kim vào cộng đồng là để đi kiếm khách, và MT tạo cho họ cái danh để đi vào cộng đồng mà lấy khách, còn chuyện chính trị là do MT quyết định ở đàng sau.Tại Bắc California, các quyết định chính trị là do Hoàng Thế Dân, Phan Nam, mà Hoàng Thế Dân và Phan Nam cũng chỉ thi hành lệnh của Lý Thái Hùng vạch ra.

    Chính sách của Lý Thái Hùng là các đoàn viên MT phải giả vờ biết hối lỗi, công khai nhận cái chết của Hoàng Cơ Minh,đi xin lỗi các báo chí, mua chuộc bơm những kẻ háo danh, cấy sinh tử phù và MT chỉ xin làmPhó, nhưng MT có tiền, có nhân sự , có kế hoạch , có sự hỗ trợ tích cực dồi dào của đảng CSVN nên mấy tay háo danh làm chủ tịch dần dần đều bị chúng khống chế hết. Nay phe Chú Phỉnh cũng đi theo chính sách nầy và chính Nguyễn Hữu Chánh đã lên trên các đài phát thanh công khai xin lỗi mọi người. Khổ nhục kế đó quý vị, giống y như Hồ Chí Minh khai tử đảng Cộng sản vào thập niên 1940 vậy.

    Một chính sách khác là họ bỏ tiền ra làm truyền thông, mua chuộc truyền thông, lập ra các diễn đàn mạng lưới loan tin một chiều có lợi cho họ. Những ai chống đối họ, trên báo chí, trên mạng lưới, trên truyền thông thì họ âm ỉ rỉ rả ngày đêm triệt hạ!!!

    Vì chính sách nầy, nên ông Phạm Quốc Hùng, Chủ tịch cộng đồng chính danh và ông Vũ Huynh Trưởng, Chủ tịch Ủy Ban Bảo Vệ Chính Nghĩa phe chính danh đã bị chúng gài bẫy, bơm lên tầng mây xanh. Chúng cho người họp mật với mấy ổng, nói rằng đoàn kết y chang kiểu đoàn kết của Hồ Chí Minh để chống Trung Quốc xâm lăng lãnh hải, lãnh thổ VN. Chúng nói chúng sẽ dùng truyền thông bơm tinh thần đấu tranh đoàn kết của mấy ông ấy lên khắp thế giới, chắc chắn mọi người sẽ hưởng ứng, vì chúng có nhiều tiền và rất nhiều cơ quan truyền thông ở khắp nơi cũng như ngay ở trên các diễn đàn mạng lưới toàn cầu.

    Trong khi đó, Lý Thái Hùng viết những bài tham luận chính trị rất ghê gớm (ai viết?), nhưng sẵn sàng cọng tác với CSVN để đánh Trung Cộng thì đủ rõ họ gọi đoàn kết là đoàn kết với CSVN. Đáng lẽ việc CSVN cắt đất, dâng biển cho Trung Cộng là một cơ hội cho chúng ta phải tập trung sức để triệt hạ CSVN, nhưng Lý Thái Hùng đã khéo léo lèo lái là đoàn kết (với CSVN) để đánh đuổi Trung Cộng mà thôi.

    Phạm Quốc Hùng và Vũ Huynh Trưởng bị thổi lên, nói rằng Bắc California là tuyến đầu chống Cộng, nếu đoàn kết được thì hai ông sẽ trở thành lãnh tụ trong sử sách và có thể trở thành lãnh đạo của VN trong tương lai. Bà Lan Hải và Hoàng Thế Dân theo mưu sách của Lý Thái Hùng nói với Phạm Quốc Hùng và Vũ Huynh Trưởng, họ sẵn sàng giải tán cộng đồng cũ họ nhưng với điều kiện là Hoàng Thế Dân về làm Phó cho Phạm Quốc Hùng.

    Như tôi nóicái phó nầy mới nguy hiểm, vì MT được sự chỉ đạo của tình báo CSVN, chi tiền bạc, sắp đặt kế hoạch, nên chắc chắn các ông bà chủ tịch phải dần dần làm theo ý của họ. Nhận rõ điều nầy nên các thành viên trong Ban Đại Diện Cộng Đồng, Ban Giám Sát các đoàn thể Quốc Gia chân chính lập tức phản đối và bất tín nhiệm chủ tịch của ông Phạm Quốc Hùng, còn chức đại biểu của ông ấy do dân bầu, ông Phạm Quốc Hùng vẫn được giữ nguyên.

    Nhưng cũng để nắm tẩy ông Phạm Quốc Hùng và ông Vũ Huynh Trưởng, Lý Thái Hùng đã sắp xếp cho người bí mật chụp hình cuộc họp mật nầy, thẩy tài liệu và hình ảnh cho tờ Cali để tờ nầy đăng tải,một là buộc ông Phạm Quốc Hùng và Vũ Huynh Trưởng phải theo ý họ, hai là phá tan nát cộng đồng. Quý vị cứ thử nghĩ đi, cuộc họp mật, bên ông Phạm Quốc Hùng và ông Vũ Huynh Trưởng không có chụp hình thì phe nào chụp hình đây? Ông Phạm Quốc Hùng và ông Vũ Huynh Trưởng bây giờ biết rõ sự thật, đau đớn lắm, ngậm đắng nuốt cay nhưng lỡ phóng lao, phải theo lao, phải theo chỉ thị của Hoàng Thế Dân do Lý Thái Hùng đứng đàng sau giật dây mà thôi.

    Trường hợp ông Phạm Quốc Hùng và Vũ Huynh Trưởng giống như trường hợp ông Trần Văn Loan trước đây làm chủ tịch Ủy Ban Bảo Vệ Chính Nghĩa Quốc Gia ở Bắc California vậy. Đó, nguyên nhân sâu xa vẫn là cái mưu lược của Lý Thái Hùng. Nhưng chưa hết, Lý Thái Hùng cũng có tham vọng, lỡ sau nầy biết đâu được chó ngáp phải ruồi CSVN thì ông ấy trở thành chính khách Quốc Gia nên ông ấy chơi hai mặt, viết bài tham luận, đưa cho ký giả Cao Sơn tờ Tin Việt đăng mà mỗi lần đăng thì Lý Thái Hùng trả cho tờ Tin Việt 500 đô la. Thế là Cao Sơn chuyên làm khuyển mã cho Lý Thái Hùng.

    Ở Bắc California, Mặt Trận, tức VT và Chú Phỉnh xáp lại nhau thành một. Nhưng ở Nam California, tình báo CSVN qua sự kế hoạch của Lý Thái Hùng, đánh bài hai lá, giả vờ làm y như MT đã có một cộng đồng rồi phải để cho Chú Phỉnh lồng người vào cộng đồng bên kia, thế là họ ngồi chình ình chiếm hết luôn hai mâm, khống chế toàn thể cộng đồng. Để cho chắc ăn, MT cử Ls Hoàng Cơ Thụy ở bên Pháp, anh ruột Hoàng Cơ Minh, nhân vật từng ở trong vụ đảo chánh trong thập niên 1960, xuất đầu lộ diện làm cố vấn cho Chú Phỉnh Nguyễn Hữu Chánh. Như thế họ là hai mà là một đó thôi.

    Bên MT thì đoàn kết kể cả đoàn kết với CSVN để chống sự xâm lăng của Trung Cộng. Còn bên Chú Phỉnh có nhiệm vụ lập ra Hội Nghị Liên Minh Dân Tộc quyết tâm lật đổ chế độ CSVN mà chẳng có kết hoạch gì hết, la lối om sòm, đưa ra tòa án quốc tế mà chẳng hiểu gì luật pháp cả. Mục đích rõ ràng là cầm chân những người yêu nước chân chính không làm gì được nữa hết. Ghê gớm thay cho âm mưu đánh bài hai mặt nầy của tình báo CSVN mà Lý Thái Hùng đóng vai trò rất quan trọng ở hải ngoại nầy. LýThái Hùng đúng là một Agitatsya Propaganda (gọi tắt là Agit Prop) siêu việt của CSVN đã được cài cấy và huấn luyện trước năm 1975, bây giờ lần lần lộ diện vậy.

    Nguyễn Xuân Nghĩa ra tờ Việt Tide, Little Sai Gon được Nguyễn Xuân Nghĩa làm đầu não về kinh tế và chính trị… Little Sai Gòn bị MT mua hơn 50% cổ phần, rồi Little Sài Gòn còn ký họp đồng với tờ báo Người Việt, tất cả hỗ trợ cho các tay tình báo như ca ngợi Trịnh Công Sơn, đăng bài Lý Thái Hùng,thì quý vị phải hiểu đảng CSVN đang đánh bóng con bài Lý Thái Hùng và Trần Diệu Chân tôi đa để chuẩn bị cho một kế hoạch tổng tuyển cử mà tất cả cũng chỉ là người của họ mà thôi! Ai không biết Lý Thái Hùng tức là Bùi Minh Đoàn, chớ tôi cùng gốc cùng dòng, cùng nơi quê, rành rẽ ông và chiến thuật, chiến lược của tình báo CSVN lắm . . .!

    Trở lại câu chuyện xáo trộn ở Bắc California, xin quý vị phải biết đâu là gốc, đâu là ngọn. Ngọn cây do ông Phạm Quốc Hùng và Vũ Huynh Trưởng, bị ăn bã mía của Mặt Trận, tưởng sẽ tạo thành tích đoàn kết lẫy lừng để đi vào sử xanh; thân cây là những người như Lan Hải, Nguyễn Sơn, Chu Tấn, Hoàng Thế Dân, Phan Nam; nhưng cái gốc của cây chính là Nguyễn Xuân Nghĩa, Lý Thái Hùng và Trần Diệu Chân. Chính những nhân vật vạch ra sách lược và những người kia là kẻ thừa hành mà thôi. Nam Mô A Di đà Phật!Chỉ vì cái háo danh của mấy ông Phạm Quốc Hùng và Vũ Huynh Trưởng nên mấy ông lọt bẫy, giống y chang mấy ông Ngô Trọng Anh, Linh mục Phan Phát Hườn, Mục sư Nguyễn Phú Cam của Chú Phỉnh vậy.

    Viết đến đây, chắc Lý Thái Hùng tức Bùi Minh Đoàn biết tôi là ai rồi chớ? Ông xuất thân cùng quê với Nguyễn Hữu Chánh mà bí số của Nguyễn Hữu Chánh là A27, mấy ông ráp lại với nhau tài tình, tưởng không ai biết, nhưng Hồn Thiêng Sông Núi còn, tôi khuyên mấy ông đừng quá tàn ác, kẻo chính tổ tiên của mấy ông, nhất là tổ tiên họ Bùi sẽ ngồi dậy rủa phạt Lý Thái Hùng chết bất đắc kỳ tử đó nhé. Thôi, buông dao đồ tể xuống sẽ thành Phật.

    Ai mà không muốn đoàn kết để đại cuộc sớm thành công, nhưng mà đoàn kết với đám Việt gian, đám nội thù chỉ chực sơ hở cơ hội là xơi tái mấy ông ngay thì mấy ông đi đoàn kết làm gì?

    Hãy noi gương ông Hoàng Cơ Minh,chúng sẵn sàng làm thịt xong rồi mà vẫn cho sống 14 năm, sau bí quá phải công bố đã hy sinh, mà không dám nói ở đâu, ngày giờ nào thì mấy ông phải hiểu bản chất thật của những người mà mấy ông đoàn kết. Đoàn kết kiểu đó, người ta gọi là đồng sàng dị mộng và chết bất cứ lúc nào không biết lúc nào mấy ông ơi
    .

    Bùi Minh Tuấn


    *
    thay đổi nội dung bởi: tamtien, 12-05-2015 lúc 07:39

  14. Thanks Nhu Thuong, nguacon, N/A thanked for this post
  15. #18
    Thành Viên Chính Thức tamtien's Avatar
    Tham gia ngày
    Oct 27th 2010
    Bài gởi
    6,888
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    622

    Default

    Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California Tổ Chức Họp Báo, Hội Thảo Về Phim “Terror in Little Saigon”




    Garden Grove (Bình Sa) Tối Thứ Năm ngày 12 tháng 11 năm 2015, tại phòng họp Thư Viện Việt Nam, Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California đã tổ chức buổi họp để thảo luận về dụng ý và tác hại của phóng sự “Terror in Little Saigon” của Frontline/ProPublica (Khủng Bố Tại Little Sài Gòn) và báo OC Weekly với lá quốc kỳ cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, là biểu tượng thiêng liêng của Người Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới. Mặc dù trong ngày làm việc nhưng số người tham dự hơn 100 người, trong số có rất đông những người trẻ, qúy vị nhân sĩ, qúy vị đại diện các hội đoàn, đoàn thể, qúy cơ quan truyền thông. Dân cử có Nghị Viên Thành Phố Westminster ông Tyler Diệp, những khuôn mặt quen thuộc trong cộng đồng có qúy ông: ông Phan Kỳ Nhơn, Trần Quan An, Phan Tấn Ngưu, Trần Vệ, Nguyễn Văn Ức, Nhà Văn Trần Phong Vũ, Nguyễn Tấn Lạc, Trương Quang Sĩ và Bà Mộng Lan, Phạm Trần Anh, Đoàn Thế Cường, Lê Quang Dật, Phan Như Hữu, Bà Trần Thanh Hiền, Trần Trung Dũng, Ngô Mai Hương…

    Cộng Đồng có Nghị Viên Phát Bùi, Chủ Tịch Hội Đồng Chấp Hành; ông Nguyễn Long, Phó Chủ Tịch và các thành viên. ông Đinh Quang Truật, Chủ Tịch Hội Đồng Giám Sát và các thành viên trong hội đồng.








    Buổi hội thảo.

    Sau phần nghi thức chào quốc kỳ Việt-Mỹ và phút mặc niệm. Tiếp theo ông Phát Bùi, Chủ Tịch Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam Cali cho biết mục đích và lý do buổi họp. Sau phần trình bày chi tiết với những hình ảnh và tài liệu được chiếu lên cho mọi người tham dự xem. Trong lúc nầy ông Phát Bùi cũng đã cho mọi người biết, trong buổi hop nầy chúng ta chỉ thảo luận về nội dụng với hai đề tài như sau:

    - Nhận định những ảnh hưởng của phóng sự đối với người Việt và cộng đồng Việt tỵ nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới.

    - Nhận định về sự ảnh hưởng của phóng sự đối với công cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ và nhân quyền tại quốc nội.

    Ông tiếp trong buổi họp hôm nay chúng ta không nhận định về những cáo buộc liên quan đến Mặt Trận và Đảng Việt Tân…

    Sau đó qua phần phát biểu, nhiều ý kiến và đề nghị nên có thái độ đối với những cơ quan trên, yêu cầu đối thoại với những người đã thực hiện Frontline/ProPublica (Phim “Khủng Bố Tại Little Sài Gòn”). Trong tinh thần đoàn kết mọi người đã thể hiện ngay trong buổi họp nầy để buộc họ phải đối thoại và trả lời những việc làm không có chứng cớ mà đã có kết luận.

    Sau phần thảo luận Nghị Viên Phát Bùi cũng đã cho biết hiện nay đồng hương chúng ta khắp nơi đều có phản ứng rất mạnh mẽ đối với vấn đề nầy. Trong những ngày qua có những lá thư được gởi đến Đài Truyền Hình và báo OC. Weekly trong đó có những phản ứng như: Petition của Tammy Trần:

    https://www.change.org/p/michael-get...-little-saigon

    Các thư của Tiến Sĩ Đỗ Hùng, TNS Janet Nguyễn,
    www.OurLittleSaigon.com

    Thư của Cộng Đồng Việt Nam Nam California, Thư của Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Nam California, Letters of City Officials: Phát Bùi và Nghị Viên Thành Phố Santa Ana ông Vince Samiento…

    Qua những ý kiến trong đó có những đề nghị yêu cầu qúy vị dân cử lên tiếng, qúy vị Luật Sư trong cộng đồng cùng đóng góp ý kiến trong vấn đề nầy. Vì đây là việc quan trọng đối với tập thể cộng đồng Việt Nam tỵ nạn nhất là đối với những thế hệ hậu duệ của chúng ta. Vì vậy nên mọi người đồng ý nên thành lập Ủy Ban Đặc Nhiệm để lo cho việc nầy.

    Trước mắt đề nghị đồng hương khắp nơi hãy lên tiếng bằng cách ký vào các thỉnh nguyện thư trên các trang web, trên Facebook để phản đối càng đông càng tốt.

    Đồng hương nên theo dõi những tin tức cập nhật trên các hệ thống truyền thông Việt ngữ để biết thêm tin tức trong những ngày sắp tới.



    .

  16. Thanks Nhu Thuong thanked for this post
  17. #19
    Thành Viên Chính Thức Antique_Man's Avatar
    Tham gia ngày
    Jun 18th 2012
    Nơi Cư Ngụ
    Thiên Đàng.
    Bài gởi
    2,585
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    636

    Default

    “Terror in Little Saigon” Lưu Vong lần thứ hai

    Đăng bởi Thùy Trâm vào Chủ Nhật, ngày 06 tháng 12 năm 2015 | 6.12.15


    Ảnh chụp những bài báo thời Đoàn Văn Toại là cây bút chính luận và diễn giả về tương lai của quê nhà, Việt Nam. Newspaper clippings capture Doan Van Toai’s years as an essayist and speaker on the future of his homeland, Vietnam.(nguồn ảnh: Kendrick Brinson cho ProPublica)

    Năm 1989, Đoàn Văn Toại bỗng nổi lên như một cây bút bình luận vượt trội về chủ đề chính sự Việt Nam, quê hương ông. Toại từng chứng kiến cảnh tham nhũng thời các chính khách vai vế miền Nam Việt Nam, và rồi liền đó sau chiến tranh, chính ông đã nếm trải những hung tàn bạo ngược của phe thắng cuộc Cộng sản. Giờ đây, dù đã ở Mỹ, ông vẫn thấy cần lạc quan một cách dè dặt.

    Toại có viết bình luận cho các báo trong đó có tờ Wall Street Journal. Có lúc ông đã vào vai một nghiên cứu sinh tại Đại học Tufts ở ngoại ô Boston, và sáng lập một nhóm vận động có tên gọi là Institute for Democracy in Vietnam [Học Viện cho Dân Chủ ở Việt Nam]. Cùng với một đồng tác giả nữa, ông đã cho ra đời một cuốn hồi ký rất được đón nhận có tựa là The Vietnamese Gulag và qua đó ông như đã trình bày những tuyên ngôn của mình với thế giới.

    Sau đó, vào một buổi sáng mùa hè ở bên ngoài nhà Toại ở Fresno, California, một người đàn ông trang bị một khẩu súng lục cỡ nòng 38 đã bắn Toại. 1 viên đạn làm gãy hàm Toại và phá hủy sáu chiếc răng trước khi trổ ra phía bên dưới tai trái. Một viên khác làm ông đổ ruột.

    Sau vụ mưu sát, Tổ chức Việt Nam Diệt Cộng Hưng Quốc [Vietnamese Organization to Exterminate Communists and Restore the Nation - VOECRN] đã nhận trách nhiệm âm mưu giết Toại. FBI đã từ lâu coi nhóm làm ra vẻ tự nhận cái danh tánh VOECRN này như một thứ vỏ bọc cốt nhận thay cho trò bạo lực của một tổ chức rất đình đám vốn được một số cựu sĩ quan quân đội Nam Việt Nam thành lập mấy năm trước. Nhóm này, tổ chức này, chính thức có tên gọi là Mặt trận Quốc gia Thống nhất Giải phóng Việt Nam, đến Mỹ mà nuôi mộng quay về tiếp tục chiến cuộc nơi đất nhà. Các thành viên của tổ chức muốn quang phục lại Việt Nam và đã công khai gây quỹ để chu cấp cho một đội quân nhằm thực hiện điều đó. Sau nhiều năm điều tra chẳng có kết quả, FBI đã đồng tình rằng cái tổ chức được biết nhiều với danh xưng Mặt Trận ấy, đã sẵn sàng để giết chóc hoặc khủng bố bất cứ ai ở Mỹ chỉ trích mục tiêu và quá trình hoạt động của tổ chức.


    Năm 1989, nhà văn và cũng là nhà hoạt động chính trị Đoàn Văn Toại bị bắn nhiều phát đạn ngay ở nhà ông ở Fresno, Ca. Một viên đạn làm vỡ răng và xuyên qua dưới tai ông. (nguồn ảnh: Kendrick Brinson gởi cho ProPublica)


    Toại là một trong những người hay đàm tiếu chỉ trích đó, và việc ông chạm trán với tử thần đã như thể đổ dồn hết các mối nghi ngờ về Mặt Trận. Thế là ông bỏ cuộc, thôi viết báo cũng chẳng còn lời tuyên bố nào nữa.

    "Tôi đành câm miệng”, ông nói.

    Trong vụ đó, Toại cũng có bạn đồng cảnh. Nhiều người khác sống sót sau hàng chục vụ khủng bố ra tay nhắm tới cộng đồng di dân Việt trên đất Mỹ trong những năm 1980 – mà FBI tình nghi rằng số nhiều trong các vụ đó là do Mặt Trận chịu trách nhiệm – đã phải giải nghệ hoặc dời đi nơi khác. Một số thôi làm ăn hoặc rút lui khỏi chính cộng đồng của mình cũng như đành giũ bỏ những gì đã dày công vun đắp lên được..

    Hồi tháng trước, ProPublica và Frontline đã tường thuật về một chiến dịch khủng bố mà nhiều người nghi là do Mặt Trận cũng như những nỗ lực bất thành của chính quyền vì đã không bắt được một ai phải chịu trách nhiệm.

    Câu chuyện dài tập Khủng bố ở Little Saigon của ngay ngày hôm nay như không chịu nguôi quên đi chuỗi thời gian ngâm lâu như thế vốn đã gây kéo thêm cái giá phải trả của các nạn nhân của những tội ác bạo lực đó. Những nạn nhân người Mỹ gốc Việt ấy vốn đã phải chịu khổ ải bội phần từ biết bao hoạn nạn chiến tranh và mất mát trước khi đặt chân được đến Mỹ. Giờ đây, nhìn cách nào cũng thấy như họ bị lui về cái vòng đời mà họ tưởng chừng như đã giũ bỏ hết lại phía sau rồi, cũng một đời sợ hãi không dám nói, cũng một đời thiếu tự do cũng một đời trong đó kẻ gian ác vẫn cứ đi nghênh ngang.

    Một nạn nhân cho biết, “một cảm giác giống như thể một lần lưu vong thứ hai”

    Trong hồ sơ của cục điều tra liên bang FBI, Toại được xếp loại có khả năng là một nạn nhân của Mặt Trận. Nhưng dẫu với tất cả những tình nghi của FBI, cơ quan này cũng bất lực chưa lần nào khởi tố được một vụ nào chống lại các thành viên của Mặt Trận, mãi cho đến năm 1990, mới thừa nhận đấy là cả một chuỗi các vụ giết người, đốt phá và hành hung có hệ thống. Tuy không phải trong tất cả nhưng FBI coi Mặt Trận chính là kẻ đứng sau hầu hết 5 vụ giết các ký giả Mỹ gốc Việt. Thế mà cục cũng đã không bắt giữ được một vụ nào trong những vụ ám sát kể trên.

    Nhiều ký giả Mỹ gốc Việt nói những bất đồng chính trị vốn đã gây bao xáo trộn trong thập niên 1980’s đã làm tiêu hao phần lớn sinh lực cộng đồng. Hơn nữa, họ nói tiếp, trong khi chẳng qua đó chỉ là một nhóm thiểu số nhỏ các phần tử cực đoan những kẻ như cứ khăng khăng muốn bịt miệng những ai mà họ không đồng ý.

    Tuy nhiên, nhiều người từng phải chịu đựng từ xưa tới nay lại không chịu nhiệt tình kể lại những nếm trải của họ. ProPublica và Frontline đã cố dàn xếp để có thể trò chuyện với càng nhiều nạn nhân càng tốt. Trong nhiều năm, Toại đã không chịu công khai kể về vụ ám sát mình. Nhiều người khác nữa mà chúng tôi cố dành thời gian tiếp cận – trong đó có thân nhân của nhà báo bị sát hại Lê Triết – cũng đã không chịu nói hết những đau buồn, thất vọng và nỗi sợ hãi kéo dài.

    Nhiều người có vẻ vẫn còn bị ám ảnh nỗi sợ bạo lực của một thời nên nay vẫn cứ quyết giữ im lặng. ProPublica và Frontline cũng đã thu xếp được một cuộc phỏng vấn với một đài phát thanh của người Mỹ gốc Việt, vốn đã từng sống cùng bầu khí trong những năm tháng đầy biến động đó. Cuối cùng đài phát thanh ấy lại đơn phương rút lại thỏa thuận chịu phỏng vấn, và gửi một tin nhắn nói rằng họ vẫn còn không an tâm nếu nói chuyện với chúng tôi về thời kỳ đó. Một nhà văn có tiếng vốn từng bị lên danh sách ám sát sau khi viết sách nặng nề chỉ trích Mặt Trận, cũng từ chối nói chuyện, như thể chính ông còn sống sót sau một vụ mưu sát thật vậy. Một người khác nữa ở San Jose, California, từng bị VOECRN dọa giết năm 1988 nay cũng quá sợ hãi không chịu khơi lại sự việc.

    Khi bị bắn, Toại mới 43 tuổi, được chữa trị thương tích trong một phòng bệnh viện được vũ trang canh gác cẩn thận. Ông được khâu vá chỉnh hình vùng miệng bị thương lẫn chăm lo việc trồng răng lại.

    Nhưng cuộc sống mới ở Mỹ của ông từ nay mãi mãi biến đổi.

    Nhắc tới vụ mưu sát còn chưa được phá án của mình, Toại nói, “Sau đó tôi hiểu ra đất nước này chẳng an toàn."

    = = =

    Hai mươi lăm năm sau vụ giết Lê Triết, nhà báo 61 tuổi phụ trách một chuyên mục cho tạp chí Văn Nghệ Tiền Phong ở Virginia, có một thân nhân thân cận của ông chỉ đồng ý thuật lại vụ ám sát với điều kiện phải được ẩn danh. Sau rốt, người này cho biết, nhà chức trách đã chẳng bắt được một ai trong những kẻ thủ phạm. Thân nhân này cũng chưa hề công khai thuật lại về vụ ám sát cũng như những hậu quả mà nó để lại.

    Ngay sau vụ ám sát Triết vào năm 1990, người thân này của Triết đã nhận những cuộc điện thoại đe dọa. "Kẻ đó nói, 'Tao biết mày đang ở đâu. Tao biết mày là ai. Tao biết mày ở nơi nào. Nhưng mày chẳng biết gì về tao cả. Vì vậy, mày hãy tự xem lại nhé. '"

    Quá hoảng sợ, người này đã tìm mua một khẩu súng lục và lo đi học bắn súng.

    "Tôi không sao quên được cái cảm giác trong những ngày đó. Vì tôi biết cảnh sát không cho ai biết điều gì, " người đó nói.

    Triết là người cuối cùng trong năm nhà báo Mỹ gốc Việt thiệt mạng trong loạt các vụ bạo lực diễn ra trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt. Một hoặc nhiều sát thủ đã bắn một loạt đạn cỡ nòng 38 giết chết cả Triết và vợ ông, Đặng-Trần Thị Tuyết, khi họ về nhà ở Quận Fairfax, Virginia, sau một bữa tiệc tối.



    Thời sống ở Việt Nam, Triết đã phải chịu nhiều khổ ải. Sau khi phe Hồ Chí Minh kiểm soát Bắc Việt vào 1945, họ đã giết cha và anh trai Triết -mới 26 tuổi- bằng cách chôn sống. Chỉ là cậu bé mới 16 tuổi, Triết đã bị chuyển đến một loạt các nhà tù cộng sản, là những nơi ông đã kinh qua gần ba năm; phần lớn thời gian đó, ông còn bị chúng tra tấn. Những khi tóc mọc dài, Triết đã phải tự hớt tóc bằng mảnh thủy tinh vỡ.

    Những tổn thương xúc cảm trong ông rất là nặng nề. Trong chuỗi ngày đó, người thân này cho biết, lòng Triết "đầy căm hận. Căm hận là những gì hết thảy trong ông"

    Triết và gia đình đã di cư vào Sài Gòn năm 1954. Khi thành phố bị rơi vào tay Cộng sản vào năm 1975, Triết lại tháo chạy lần nữa, lần này là tới Hoa Kỳ. Triết trôi dạt tới ngoại ô Virginia, bên ngoài Washington, DC, một khu sẽ trở thành trung tâm của những người tị nạn Việt Nam. Quả là một quá trình dịch chuyển gian nan - trong gần một thập kỷ, ông chẳng bao giờ gặp được một trong ba đứa con, đó là một đứa con gái còn kẹt lại Việt Nam.

    Nhưng rồi Triết vẫn cố nhập vào một đời sống mới thường tình. Ông tìm được một chân thử việc với vai trò điều hành của Water Pollution Control Division tại Arlington County đồng thời khỏi sự nhận 1 chuyên mục cho báo Văn Nghệ Tiền Phong, cũng từ đây tên tuổi ông được biết nhiều trong cộng đồng người Việt. "Đó là những năm tháng hạnh phúc của ông," vị thân nhân này cho biết. "Ông có vẻ mãn nguyện và sống tương đối thoải mái".

    Trên báo, Triết có giọng viết châm biếm sâu cay. "Bút lực của ông sắc sảo và mẫn tiệp" người thân nhớ lại. "Bất cứ lẽ trái nào cũng khiến ông gai mắt"

    Một trong những mục tiêu thường xuyên của ông là Mặt Trận, tổ chức mà vốn lúc đầu ông đã ủng hộ, nhưng dần dà ông nhận ra rằng nó đã lừa gạt những người tin theo và rồi chiếm đoạt làm của riêng những gì mọi người đã đóng góp. Khi nhà báo và vợ bị sát hại, người thân này ngay lập tức nghi ngay tội ác gây ra có xuất phát bởi quá trình kéo dài những mối căm hận giữa tổ chức kia với ông.

    Triết là nhân viên thứ nhì của tờ Văn Nghệ Tiền Phong bị ám sát. Mười tháng trước, nhân viên phụ trách phân trang và trang trí cho tờ báo là ông Đỗ Trọng Nhân đã bị ám sát cũng trong tình huống tương tự khi một tay súng siết cò ít nhất tám phát đạn vào chiếc Datsun 200-SX đời 1980 của Nhân khi ông chuẩn bị lái xe đi làm. Những phát đạn trúng vào nhà báo 56 tuổi ở vùng mặt, cổ, bụng, ngực, vai trái và tay trái. Hồ sơ cảnh sát cho thấy những phát đạn gây tử vong được bắn ra từ một khẩu súng lục tự động cỡ nòng 38 li.

    Dựa vào các cuộc phỏng vấn và hồ sơ FBI, các nhà điều tra tin rằng các vụ giết Nhân, Triết và vợ hẳn phải là việc của cùng một tay sát thủ hoặc khác nhưng chuyên nghiệp.

    Một số cựu thành viên Mặt Trận đã lên tiếng phủ nhận bất kỳ sự liên can nào trong các vụ giết người đó. Thế nhưng có 5 cựu thành viên cao cấp của Mặt Trận đã nói với ProPublica và Frontline rằng, chính tổ chức đã điều hành những tay sát thủ.

    Người thân Triết kể tiếp là đã bị ám ảnh nặng sau vụ giết người: hay bị thức giấc từ những ác mộng trong khi ngủ, hoặc la hét hoặc khóc lóc.

    Có thời người thân này thích dự các ngày lễ hội Tết, dự các buổi tác giả ký tặng sách nhạc Việt, hay dự các buổi trình diễn ca nhạc của người Mỹ gốc Việt... Nhưng cái chết của Triết và vợ, cùng với các cuộc gọi điện thoại đe dọa sau đó … đã làm thay đổi tất cả. Người thân này tìm cách tránh xa những sự kiện văn hóa, tự tách mình ra khỏi sinh hoạt cộng đồng. Người này chuyển đến một nơi ở mới, cách xa cái ốc đảo người Mỹ gốc Việt vùng Bắc Virginia và cắt đứt gần hết các mối tương quan với cuộc sống cũ. Người này lo sợ rằng bằng cách nào đó sẽ dễ bị lôi kéo vào những mối tương xung vốn đã dẫn đến việc người ta ra tay giết Triết và Tuyết vợ ông.

    "Thật là oái oăm, niềm vui sống của tôi đã bị cản ngại" người thân này nói.



    Nguyễn Tú A, vì bảo toàn tính mạng cuối cùng đã phải đình bản tờ báo lưu hành tới 7000 số ở California. (Nguồn ảnh: Kendrick Brinson cho ProPublica)

    Cựu chủ báo Nguyễn Tú A – người thẳng tính, bộc trực - là một trong số ít các nạn nhân sẵn lòng chia sẻ chuyện của mình không chút do dự.

    Thập niên 1980’s, Tu A xuất bản một tờ tuần san tiếng Việt có tên là Việt Press có số phát hành xấp xỉ 7000. Trên các trang báo, Tu A, cũng giống y như Toại và Triết, đã thách thức Mặt Trận. Ngày sau khi Toại bị bắn, Tu A nhận được một cáo thị do VOECRN ký. Theo mô tả của FBI tấm cáo thị ấy in hình một giọt máu đang nhỏ vào một hồ máu, trên đó chỉ có vẻn vẹn 4 chữ: "Ai sẽ là kẻ tiếp theo?"

    Trong một tường trình, một nhân viên FBI viết "Nguyễn Tú A đã viết một bài báo chỉ trích Mặt Trận nặng nề", ngoài ra tường trình còn cho biết thêm rằng quan điểm chính trị Tu A cũng tương tự như của Toại – ông cho rằng nên mở rộng việc bang giao và trao đổi thương mại giữa Việt Nam và Hoa Kỳ.

    Tu A, hiện đang sống ở Westminster, California, cho biết các hăm dọa đó, cho dù chúng đã không được thực hiện đi nữa thì cũng đã là một áp lực: Ông phải đình bản tờ báo vốn đã được xây dựng gần 5 năm lưu hành; hơn thế nữa, các áp lực hăm dọa đó đã buộc ông phải sống thường trực trong một cảnh giác cao độ. Nhìn lại, ta thấy sở dĩ mối ngờ vực kết đọng trong Tu A là bởi cuộc gọi điện thoại lạ mà ông sao thoát khỏi nỗi ám ảnh mỗi khi nghĩ tới.

    Lúc đó là khoảng 9:00 đêm, ông kể, giọng một người đàn ông chẳng biết là ai, gọi ông báo một tin khẩn: anh trai của anh bị tai nạn xe cộ và được đưa tới một bệnh viện gần đó. Tu A, người gọi nói tiếp, hãy mau đến bệnh viện càng nhanh càng tốt. Bán tín bán nghi, Tu A đã gọi cảnh sát. Nhờ đó ông phát hiện rằng anh trai ông chẳng bị tai nạn, cũng chẳng bị thương và cũng chẳng vào bệnh viện. Thế là Tu A chẳng đi đâu hết.

    "Đó là một cái bẫy," ông nói.

    Nhanh trí? Hay hoang tưởng? Tu A cũng không biết chắc sao mà mình lại chọn cách xử trí đó. Thực ra đó chỉ là một khía cạnh nhỏ nhoi, một sự gây hoang mang thối chí nản lòng đã từng diễn ra trong một vụ án khủng bố nội địa chưa được sáng tỏ.

    Đoàn Văn Toại thì luôn nhấn mạnh rằng ông không biết ai đã bắn mình. Đó là những gì ông đã nói với cảnh sát hồi 1989 cũng như đã nói với ProPublica và Frontline trong một loạt các cuộc phỏng vấn năm nay [2015], cả khi các máy ghi hình đã tắt. Nói với chúng tôi, ông bảo, đã lâu rồi không còn hy vọng gì được thấy cảnh kẻ đã bắn mình phải bước ra trước vành móng ngựa.

    Dù vậy theo hồ sơ FBI, các điều tra viên cho thấy rằng Mặt Trận có khả năng đứng sau vụ tấn công đó. Cũng theo những gì trình bày trong hồ sơ lưu của cục điều tra liên bang thì một cộng sự viên đã cho các nhân viên FBI hay rằng anh đã có mặt trong một cuộc họp các xứ bộ của Mặt Trận khi người đứng đầu ra thông báo triệu tập các thành viên tổ chức để phân nhiệm phần việc sát thủ. Cộng sự viên còn cho hay có một xứ bộ trưởng đã tiết lộ rằng Toại "đã bị Mặt Trận trừng phạt" vì những bài báo của ông.

    Toại lớn lên nơi một làng quê vùng đồng bằng sông Cửu Long có tên gọi là Rạch Ranh. Mẹ ông làm ruộng; Cha ông, cũng như bao người cùng thời, đã cầm súng chiến đấu để đẩy lui thực dân Pháp ra khỏi Việt Nam.


    Trong Hồi ký “Vietnamese Gulag,” của Đoàn Văn Toại, ông có thuật lại đời mình từng bị giam tại chính quê hương. (nguồn ảnh: Kendrick Brinson cho ProPublica)

    "Đó là một vùng đất lành. Ruộng lúa bạt ngàn, phù sa đầy ắp", Toại viết thế trong “Vietnamese Gulag”, tập sách hồi ký có là đồng tác giả là David Chanoff. "Cây trái trĩu cành như chờ người hái". Thời trẻ con, Toại còn bắt cá bằng tay không.

    Lớn lên, Toại về Sài Gòn và cuối cùng đã tìm được một chân nhân viên cho một chi nhánh ngân hàng. Vị thế đó đã giúp ông một cái nhìn cận cảnh về thứ căn bệnh hối lộ và đút lót vốn gây rối thêm cho chính quyền miền Nam.

    Và do đó, khi người cộng sản nắm quyền kiểm soát Nam Việt Nam vào 1975, Toại đã có chút hy vọng. Thời đó, mới 30 tuổi, với nụ cười dễ mến và mái tóc tiêu biểu như của Kennedy, có lúc Toại đã nghĩ chế độ mới có khả năng là khắc tinh của thói tham nhũng. Ông đã có làm việc trong Ban Kinh Tài chế độ mới, một bộ phận lo cấu trúc lại hệ thống tài chính trên vùng lãnh thổ mà cộng sản mới vừa dành được.

    Nhưng chỉ trong vòng hai tháng, công an cộng sản đã ném ông vào một buồng tù giam, bé như cái hộp 4 met x 10 met cùng với khoảng 40 người khác. Toại nói ông bị giam vì chống đối chủ trương tịch thu tài sản cá nhân của thương nhân và nông dân.


    Ảnh chụp những bài báo thời Đoàn Văn Toại là cây bút chính luận và diễn giả về tương lai của quê nhà, Việt Nam. (nguồn ảnh: Kendrick Brinson cho ProPublica)

    Điều kiện sống trong tù còn quá mức tàn nhẫn tai ác nữa. Ông làm sao quên được bọn cai tù còn trộn cả đất cát vào khẩu phần cơm hàng ngày của tù nhân tới nỗi gần như không sao ăn được. Bọn cai ngục còn bảo trộn đất cát vào đấy để tù có thể vừa ăn nghiền ngẫm về những tội lỗi của mình trong khi ăn. Ngày qua ngày, Toại và các tù nhân khác bị buộc phải viết những bản kiểm điểm cá nhân để chứng tỏ đã họ đã tu sửa tội lỗi. Có biết bao người tù đã chết vì không có y tế và thiếu thuốc men chữa bệnh.

    Cuối cùng, sau 28 tháng bị giam cầm, Toại mới thoát khỏi nhà tù. Chẳng hề có lấy một lời giải thích cụ thể nào về lý do tại sao ông lại bị bắt vào tù hay vì sao lại được thả ra khỏi tù. Ông bỏ chạy khỏi Việt Nam, rồi dạt đến Mỹ cùng vợ và ba con.

    Thời ở Mỹ, Toại dồn hết tâm lực cho tổ chức của mình, Institute for Democracy in Vietnam hầu tìm cách chuyển hóa dần quê nhà sang một xã hội cởi mở hơn. Viện này được một dàn các chính trị gia của cả 2 đảng Dân chủ cũng như Cộng hòa hậu thuẫn trong đó có Thượng Nghị Sĩ bang Arizona John McCain, người mà Toại rất thân. Với Toại, mục tiêu của ông cốt là "dùng các phương thức hòa bình cũng như biện pháp giáo dục và uốn nắn để giúp người Cộng sản Việt Nam thay đổi", ông nhớ lại. Khoảng cuối thập niên 1980’s đã đem lại một cơ hội khả dĩ khi nhân tố bảo trợ chính cho Việt Nam là Liên Xô đã, bắt đầu chuyển sang dân chủ hoá, khai mở kỷ nguyên của glasnost và perestroika [Cải tổ và Cởi mở].

    Tuy thế ý tưởng của Toại đã không được nhiều người Việt tị nạn chống Cộng cực đoan ưa chuộng.

    Một số trong số đó, đơn cử như những người theo Mặt Trận, tin rằng chỉ khởi lên đấu tranh vũ trang mới có thể lật đổ Cộng Sản. Còn với Toại, quan điểm này không hợp lý, ông từng công khai nói ra nhiều lần như thế cũng như viết trong các bài bình luận.
    Sau đó ông bị bắn vào mặt.

    Vụ mưu sát bằng súng đã như làm Toại bừng tỉnh. Ông biết thừa nhiều ca tụng các quyền tự do ở Mỹ sau thời ông bị ở tù, giờ đây sao nghe quá nhàm chán so với thực tế. Trong một lần chúng tôi phỏng vấn Toại trong căn bếp nhà ông ở Nam California thì nỗi thất vọng trong Toại là vẫn còn nguyên.

    "Thế này mà gọi là tự do báo chí ấy à" ông nói, là "rõ ràng đâu phải tất cả đều được tự do"
    Toại lìa xa công luận, từ bỏ chí nguyện vận động và viết lách. Giữa những ngày tháng này, cuộc sống Toại thuộc vào hàng rất thấp. Ông đứng ở cương vị chủ chốt một trường cao đẳng nhỏ có lợi tức rất thấp đào tạo những ai kiếm việc điều hành nhà hàng hay trợ lý pháp lý. Như một tay chuyên nghiệp, ông đã Mỹ hóa tên mình, một quyết định phần nào có ý như cốt tiếp tục che dấu tung tích. Đã vậy ông còn tránh không cho cái tên đã sửa đổi đó lộ ra ngoài nhiều.

    Khi được hỏi vì sao ông đã chấp nhận nói chuyện với ProPublica và Frontline, ông đùa: "Giờ đã 70 tuổi rồi nên tôi chẳng bận tâm gì hết"

    Lưu ý về tên riêng trong bài:

    Chúng tôi đã cố làm cho quen thuộc về tên tuổi những người trong bài. Tên tiếng Việt thường được theo công thức chung: họ, chữ lót, rồi tới tên. Ví dụ, Dương Trọng Lâm. Còn người Mỹ gốc Việt thì thích đề tên theo cách ngược lại.

    Adam Clay Thompson, ProPublica

    Lê Tùng Châu chuyển ngữ

    Theo blog Phạm Văn Thành

    Nguồn: "Terror in Little Saigon" Part III: A Second Exile - Adam Clay Thompson, ProPublica


    Adam Clay Thompson

    A.C. Thompson covers criminal justice issues for ProPublica. He has been a reporter for 12 years, mostly in the San Francisco Bay area.

    Nguồn vanews.
    Đời có vì ta có
    Đời không bởi ta không
    Nếu ta giờ không có
    Ai biết đời có không


    Lão Gia Gia

  18. Thanks N/A, Nhu Thuong, tamtien thanked for this post
  19. #20
    Thành Viên Chính Thức Antique_Man's Avatar
    Tham gia ngày
    Jun 18th 2012
    Nơi Cư Ngụ
    Thiên Đàng.
    Bài gởi
    2,585
    Post Thanks / Like
    Rep Power
    636

    Default


    Từ Phóng viên Lý Định Phát Đến Nhà báo Tự do Lê Diễn Đức

    bài của Phạm Văn Thành Sep. 12, 2015

    Từ Phóng viên Lý Định Phát Đến nhà báo tự do Lê Diễn Đức

    Nhìn lại “Cuộc Gọi Là Bỏ Chạy” Của Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa Với Đoàn Quân “Anh Hùng Đông Tiến”!



    10 Năm trước vụ Lê Diễn Đức, RFA cũng hủy hợp đồng Phóng viên Lý Định Phát!

    Cách đây khoảng 10 năm, các diễn đàn email của giới tranh đấu chống cộng sản tại hải ngoại ồn lên một vụ về một phóng viên thường trú của RFA tại Phnom Penh bị ông Giám đốc Nguyễn Long cắt hợp đồng. Người trung chuyển ồn ào nhất các thư phản đối (thậm chí thư gởi cả Tổng Thống Mỹ George W. Bush lúc bấy giờ) là bà Bút Vàng Đỗ thị Thuấn, một nhân lực cật lực hỗ trợ và bảo vệ tổ chức Việt Tân đến mức độ cực đoan.
    Ông Lý định Phát tên thật là Phạm Hoàng Tùng, là đảng viên Việt Tân ở Thái Lan có mặt trong hành trình xâm nhập Việt Nam tháng 7 năm 1987. Ông rời khỏi đoàn quân khoảng ngày thứ 20 sau khi đoàn quân bị phát giác và truy đuổi (nhằm bắt sống) bởi bộ đội Quân Khu 7 cộng sản Việt Nam phối hợp với bộ đội Lào tại khu vực đường số 9 Nam Lào. Ông bị bắt từ Lào và di lý giam lao tại trại tù A20 Phú Yên theo qui chế Án Lệnh (mỗi lệnh là 5 năm).
    Năm 1993 ông vượt ngục khỏi nhà tù A20 khi chỉ còn vài tháng là mãn án lệnh. Ông vượt biên giới Việt Nam vào Phnom Penh và liên lạc với cơ sở Việt Tân hải ngoại. Một số tin tức của trại tù về tù chính trị và một số bài thơ của nhóm tù nhân Vũ đình Thụy đã được ông trao chuyển cho cơ sở Việt Tân. Trong một số bài báo trên tờ Canh Tân (phát hành nội bộ đảng Việt Tân) thời đó, tôi có nhận diện được những bài thơ này, được gián tiếp giới thiệu là của “đảng viên Việt Tân” trong trại tù.

    Đương nhiên, bí mật về việc ông Hoàng cơ Minh bị thảm tử cùng các đồng đội, ông Tùng đã phải báo cáo chi tiết với trung ương Việt Tân ngay từ khi mới bắt liên lạc lại, vì trong trại A20 ông Tùng là một đảng viên Việt Tân có khả năng chắt lọc và kiểm chéo thông tin được coi là hơn hẳn các đảng viên Việt Tân khác. Tuy nhiên, như công luận đã rõ, 14 năm sau, mãi đến 2001 đảng Việt Tân mới chịu công khai thừa nhận là ông Hoàng Cơ Minh đã chết vào 1987. Trong suốt thời gian đằng đẵng từ 1987 (và đặc biệt từ 1993 sau khi được ông Phạm Hoàng Tùng và bản thân tôi từ trong tù A20, cung cấp toàn bộ chi tiết của cuộc thảm tử) Việt Tân vẫn một mực khẳng định rằng ông Hoàng Cơ Minh VẪN CÒN SỐNG VÀ ĐANG LÃNH ĐẠO CUỘC ĐẤU TRANH.
    Ông Lý định Phát / Phạm Hoàng Tùng cũng im lặng, bình thản làm nhiệm vụ phóng viên thường trực của đài RFA suốt từ 1995 đến 2005, giai đoạn mà ông giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, một người cực kỳ hiền lành, được coi là tay trái tay phải trong quan hệ liên đới đấu tranh với đảng Việt Tân, giữ chức vụ Giám đốc đài Á Châu Tự Do (RFA – Radio Free Asia).
    Năm 2005 khi ông Nguyễn Long thay thế ông Nguyễn Ngọc Bích trong vai trò Giám đốc, ông Nguyễn Long đã hủy hợp đồng với ông Lý định Phát vì một số lý do tế nhị, trong dó có lý do qui chế tỵ nạn của ông Lý định Phát không thể bảo đảm các yêu cầu về di chuyển lưu động theo đúng vai trò của một phóng viên thường trực Đông Nam Á.
    Đứng trên lợi ích của RFA và trách nhiệm của một Giám đốc, quyết định hủy hợp đồng của ông Nguyễn Long đối vơí ông Lý định Phát là việc bình thường. Sự không bình thường ở chỗ ông Lý định Phát đã viết những thư với nội dung lên án nặng nề ông Nguyễn Long, thậm chí yêu cầu sự sa thải (ông Long). Nội dung thư đã được bà Bút Vàng (chủ các diễn đàn Hội Nghị, Nghi Luận… vốn là các diễn đàn lập ra chủ yếu để bảo vệ tổ chức Việt Tân) phóng chuyển tràn lan trên các diễn đàn thư tín, song song với thư gởi văn phòng Tổng Thống Hoa Kỳ!
    Sự vụ sau đó đi vào im ắng. Quyết định hủy hợp đồng đối với ông Lý định Phát không được thu hồi. Ông Phát mất qui chế phóng viên thường trực của RFA trên đất Nam Vang từ đấy.


    Bút Vàng Đỗ thị Thuấn - Photo by Admin

    Khoảng một năm sau tức 2006, tập Hồi ký Hành Trình Người Đi Cứu Nước (1) của Phạm Hoàng Tùng ra đời với sự trợ lực tối đa của một thành viên cũ cũng là người đồng sáng lập Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam thuở 1981 - 1982… hiện đang sống tại Nhật, là ông Đỗ Thông Minh. Tập hồi ký ấy phơi trần gần như toàn bộ cuộc hành trình xâm nhập Việt Nam đi trong thất bại và cực kỳ đau thương mang tên Đông Tiến.
    Giữa giai đoạn sóng gió ấy, tháng 11 / 1998 tôi bị trục xuất khỏi nhà tù Việt Nam. Ngay khi về Pháp, trung ương Việt Tân liên lạc dồn dập với tôi để “giải quyết êm thắm” sự việc liên quan đến sự hiểu biết của tôi về cuộc thất bại Đông Tiến 1 và 2, đăc biệt là cái chết của ông Hoàng Cơ Minh.
    Tôi đã chính thức yêu cầu sự công khai của trung ương Việt Tân, và thời hạn do tôi đặt ra là tôi sẽ giữ sự im lặng đúng 6 tháng kể từ ngày ra tù, để dành quyền thượng ngôn cho tổ chức Việt Tân trước.
    Rất tiếc, thái độ của tổ chức Việt Tân là điên cuồng bảo lưu lập luận “Chủ tịch Hoàng Cơ Minh vẫn còn sống và đang lãnh đạo kháng chiến”!
    Sự việc đã phải dẫn đến tháng 7 năm 1999 khi tôi cùng cựu tù Phạm Anh Dũng phải có mặt tại Bắc Cali (thủ phủ Việt Tân) trong một hội luận mở công khai (tức "Diễn Đàn Công Luận" (2)) khoảng 3 ngàn người có mặt trong / ngoài hội trường để minh danh, công khai xác nhận tin thảm tử của Ông Hoàng cơ Minh cùng đồng đội vào 10 giờ sáng ngày 28. 8. 1987 tại Buôn Buột Đường 9 Nam Lào, đấy cũng là khởi đầu cho chuỗi diễn trình “gió tanh mưa máu“ hàng chục năm đổ vào cuộc sống riêng của tôi và gia đình!
    Trong suốt thời gian sóng gió truyền thông liên quan đến việc ông Minh còn sống hay đã chết này, ông Phạm Hoàng Tùng giữ thái độ hoàn toàn im lặng!



    10 Năm, 2 cuộc hủy hợp đồng! Có điều gì tương quan không?

    Tương quan thứ nhất: Cả hai đều có liên quan đến Việt Tân.

    Người quan sát có thể đặt những câu hỏi về sự im lặng của ông Lý định Phát liên quan đến thảm nạn Đông Tiến 2 trong suốt thơì gian từ 1993 (khi ông vượt ngục tù cộng sản và đến Phnom Penh, được đặc cách đảm nhận vai trò phóng viên thường trực RFA tại Phnom Penh) cho đến mãi 2005! Phải chăng đã có một sự sắp xếp nào đó của Việt Tân để đổi lấy sự im lặng của ông Lý định Phát, về cái chết của Ông Minh?

    Tương quan thứ hai liên quan đến vai trò của các Giám đốc RFA. Người đủ kinh nghiệm và đủ óc quan sát đều nhận thấy quan hệ rất nồng ấm của tổ chức truyền thông RFA đối với tổ chức chính trị Việt Tân, đăc biệt là các đời Giám đốc Nguyễn Ngọc Bích và hiện nay là giám đốc Nguyễn Khanh. Sự « lạnh nhạt » đúng chừng mực chỉ xảy ra ở thơì kỳ giám đốc Nguyễn Long. Vậy có hay không, một sự ảnh hưởng của Việt Tân lên 2 quyết định đình chỉ hợp đồng của 2 phóng viên Lý định Phát và Lê diễn Đức??? Một ảnh hưởng để níu kéo duy trì phóng viên Lý Định Phát và một ảnh hường để khai trừ chặt bỏ thẳng tay đối với phóng viên Lê diễn Đức?

    Tương quan thứ ba: Các « bộ đội Net » của đảng Việt Tân đều thổi hai sự kiện này một cách CÓ QUI CỦ CÓ ĐIỀU HƯỚNG.

    Thời ông Lý định Phát, bà Bút Vàng vận dụng tất cả các diễn đàn vào cuộc đấu tranh nhằm bôi nhem nhuốc hình ảnh ông Giám đốc Nguyễn Long.

    Còn hiện tại, ông Lê diễn Đức bị «bề hội đồng» một cách thẳng tay, rũ sạch vất sạch tất cả 25 năm liên lỉ chống cường quyền cộng sản của ông; cật lực đẩy văng ông khỏi cộng đồng chống cộng sản để hất ngửa ông về phiá đối phương! Nó có một điều gì đó rất ư là phản chính trị! Có một điều gì đó, rất ư là …cảm xúc bầy đàn!
    Cái sai của ông Đức khi nhận định và phát biểu về Sự Bại Trận Của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa là một cái sai KHÔNG THỂ CHỐI CÃI! Nhưng liệu cái sai ấy có phải là bất khả sửa chữa hay không? Việc RFA rất nhanh, rất mau mắn «mời ông Đức rời khỏi sân đình», không cả cho ông Đức một cơ hội tham dự diễn đàn tranh luận công khai mặt đối mặt với dư luận nghich chiều mà ông có trách nhiệm liên đới!?
    Với tôi đây là một sự ngạc nhiên vì RFA hoàn toàn khác vơí công ty truyền thông Người Việt. Báo Người Việt là cơ sở tư nhân. Cơ ngơi Người Việt được xây dựng từ mồ hôi nước mắt của hoàn toàn là những cá thể yêu chuộng truyền thông tự do trong cuộc sống lưu vong. Người Việt vốn đã có những tai nạn lớn về vấn đề quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa nên không dại gì ôm ông Đức trong bối cảnh này, trái với RFA, là một tổ hợp truyền thông được đài thọ kinh phí bởi quốc hội Mỹ mà RFA Việt ngữ chỉ là một phân ban.

    1 - Có điều gì đó rất không bình thường!

    Mạng Net đấu tranh chính trị Việt Nam mấy hôm nay râm ran những câu chữ đang được khéo léo dồn đẩy cho thành một kết luận: « Ông Lê diễn Đức bị RFA đuổi việc vì dám đụng vào các Anh Hùng Đông Tiến, đăc biệt là ông Hoàng Cơ Minh »! Sẽ thật là tai hại khi anh em trẻ trong nước bị nghĩ là như vậy! Ông Hoàng cơ Minh với đồng bào hải ngoại không là ông thánh ông thần gì cả mà không ai được quyền đụng vào! Hoàng cơ Minh nếu có gan đội đá vá trời, có lòng kiên trì chịu đựng cảnh xa vợ xa con … nhưng Hoàng cơ Minh cũng như vạn người lính bình thường khác, cũng ít nhiều ba hoa khoác lác, cũng ác nghiệt với chiến hữu đồng sự khi gặp bất đồng quan điểm, cũng vì cái hư danh mà bất cần đến sinh mạng cả đoàn quân đang theo mình, để phải bắt họ phải khốn khổ trong cảnh cùng đường với mình suốt 42 ngày bị săn đuổi, tuyệt không cho họ đường quay lui đào thoát! Cái quyết định sau cùng ác nghiệt ấy, đã lôi ông Minh từ một vị anh hùng xuống hàng tầm thường của một con người vô minh, vì đã đánh rơi mất sự nhân đức bắt buộc của người thủ lĩnh cách mạng.

    Ông Lê diễn Đức bị phản đối là vì ông Đức (như con người thưòng hằng của ông) là ngang tàng coi trời bằng vung. Ông kéo chùm cả một lô một lốc quân đội Việt Nam Cộng Hòa, cột chung vào sợi dây thừng «Anh Hùng Đông Tiến» để … dung dăng dung dẻ đi giữa phố nổi danh cao bồi Texas. Ông chưa bị bắn cháy quần đã là một điều may.
    Có điều, với 25 năm ông Đức cầm bút điên cuồng chọc lấy chọc để vào con ngươi đám cộng sản nơi quê nhà, hẳn phải làm cho chúng ta có một cái nhìn khác, một phản ứng khác, đĩnh đạc hơn, trưởng thành hơn … thay vì là xô nhau ném đá ông ta, truất quyền thi đấu của ông ta khi mà quần áo trận mạc của ông ta đang còn đầy vết tích chiến sự do cộng sản bắn lại!
    Chúng ta có trưởng thành được trong ý thức dân chủ hay không, đây cũng là một hàng rào thử thách vậy.


    2 - Đoàn quân Đông Tiến có phải là một đoàn quân anh hùng của dân tộc?


    Qua những sự trình bày của ông Lê diễn Đức, truyền thông nổi lên một cơn sóng gió (dù chỉ là sóng gió trong một tách trà (3)) nhưng cũng là cơ hội cho những tập hợp tranh đấu chống chủ nghĩa cộng sản nhìn lại một sự kiện xảy ra đã lâu và đã kéo rất dài, xem chăng liệu sự kiện ấy có ảnh hưởng tiêu cực hay tích cực gì đến công cuộc đấu tranh chung hiện tại của dân tộc nhằm xóa bỏ chủ nghĩa cộng sản ở Việt Nam hay không, và đoàn quân gọi là đoàn quân Đông Tiến ấy bản chất như thế nào, hình thành và tan rã ra sao? Đoàn quân ấy có nên được định danh là một đoàn quân anh hùng hay không, và nếu không được gọi là anh hùng thì liệu rằng trong số những người xâm nhập ấy, phải chăng là không có bất kỳ một ai đáng đươc gọi là anh hùng dân tộc?

    Đất nước chúng ta đã lạm phát anh hùng hàng nửa thế kỷ nay. Những anh hùng Giót, anh hùng Lê văn Tám, anh hùng Nguyễn văn Trỗi, anh hùng bồ tát Thích Quảng Đức, thậm chí “anh hùng Đông Tiến Phùng Tấn Hiệp “…văn vân và vân vân … đến nỗi nhiều triệu người cứ hễ nghe đến hai tiếng anh hùng đều có cảm giác lợm giọng buồn nôn! Thời kỳ ba xạo bá láp đã đến hồi phải cáo chung!

    Hơn 40 năm đã trôi qua. Những người thực hiện khát vọng giải trừ chủ nghĩa cộng sản, quang phục Việt Nam từ giai đoạn những năm 1975 họ đã chết hoặc tù tội hàng 20 năm! Họ chưa từng bao giờ đòi ai phải xướng danh rằng họ là anh hùng. Từ hải ngoại, các đoàn xâm nhập từ thời ông Trần văn Bá, Mai Văn Hạnh, Lê quốc Túy đến ông Võ đại Tôn và sau đó là cánh quân của ông Hoàng cơ Minh, ông Nguyễn văn Chức, thậm chí đến những người đồng chí của ông Nguyễn sĩ Bình, Nguyễn xuân Ngãi… họ đi và chẳng ai cần người đời xướng danh họ là anh hùng. Trong họ, vẫn tồn tại những hỉ nộ ái ố, những tham vọng đời thường (hiền hòa rất đỗi bình thường hoặc cao vọng quá tầm với…), họ như một thứ chiến binh đi trong màn sương mù cô đơn nhưng lòng đầy kiêu bạc. Họ là những con người từ khác người đến hơn người!

    Đoàn quân của cánh ông Hoàng cơ Minh cũng vậy, hoặc còn kém cỏi hơn nhiều ở ý chí tự nguyện dâng đời cho gió sương, chấp nhận vùi thây cho lòng đất mẹ thêm phần u linh huyền bí! Trong đoàn quân ấy đã có những sự lừa dối với nhau, từ lúc chiêu quân đến cả lúc quay súng hàng địch. Lời dẫn dụ ban đầu từ các trại tỵ nạn về «những tiền trạm thử sức ban đầu» đã hoàn toàn không hề có! Không có chuyện «…các anh cứ thử vào tiền trạm, nếu thấy không thoải mái thì quay ra … » vì đó là điều đã hoàn toàn không có thực. Những con người ấy hoàn toàn không có quyền quay lui về hướng tây Tây hướng Nam mà chỉ duy nhất có một hướng Đông để phải tiến bước, lùi hay quay hướng khác là bị bắn bỏ! (lãnh đạo một nhóm kháng cự nôi địa là ông Trần Tự Nhiên, Bác sĩ Nguyễn hữu Nhiều, hay trường hợp Võ sư Võ sĩ Hùng từ Pháp về…là những điển hình cho việc tùy tiện hạ sát đồng đội).
    Vì cấu thành trên sự bất thành tín đó nên nảy sinh nhiều sự kiện biến tướng khi đoàn quân bị buộc phải xâm nhập.

    Đông Tiến 1 năm 1986 có những toán viên đã giết toán trưởng để cướp vài chục lượng vàng nhằm trốn thoát đoàn quân (Trưởng toán Lâm Thao bị toán viên đập vỡ đầu cho đến chết bằng lựu đạn khi đang ngủ trên võng…) Tất cả lớp còn sống đã bạc nhược «thành khẩn khai báo» với an ninh điều tra Việt cộng và đều xin khoan hồng trước toà ngụy quyền cộng sản! Một đoàn quân như thế liệu có cần được phong danh hiệu Anh Hùng Dân Tộc hay không?

    Đông Tiến 2 năm 1987 cũng chẳng kém gì! Cũng cướp vàng lẫn nhau, cũng bỏ chạy tìm đầu hàng, cũng trộm cắp của dân lành (dân Lào)… và ra tòa cũng riu ríu nhận tội, không hề thấy bất cứ hình ảnh kiêu mạn nào trước toà!

    Các nhóm xâm nhập bán vũ trang bị bắt ở Battambang cũng vậy. Cũng lừa đảo nhau, lừa đảo tổ chức khi nghe theo lời mớm của an ninh điều tra cộng sản làm những bản báo cáo láo gởi ra trung ương hải ngoại, làm hàng đàn hàng lũ đoàn / đảng viên hải ngoại say sưa bốc phét như một đàn vẹt Nam Phi, trong bộ lông hào nhoáng sặc sỡ dối trá và trong niềm tin cuồng say nhiệt thành hoang đường!

    Ngày hôm nay, nếu giữ đủ lòng tự trọng, ắt tất cả các đoàn viên Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam (tức Việt Tân) già trẻ lớn bé của thời bấy giờ, phải vắt tay lên trán mà dằn vặt. Dằn vặt vì chúng ta ngỡ rằng sự chân thành của chúng ta đã làm lợi ích cho công cuộc quang phục đất nước, nhưng sự thực đã nghịch hẳn lại; chúng ta đã vô tình hay hữu ý, báng bổ nhem nhuốc tấm lòng tin yêu của đồng bào dành cho chúng ta, qua chúng ta mà gơỉ gấm về đất nước. Chúng ta đã Tàn Phá Niềm Tin Của Đồng Bào Hải Ngoại Trong Những Năm Đó (1982 - 1987) để thứ Vũ Khí Vạn Năng Ấy mãi cho đến giờ này, 30 năm sau … không cất đầu lên được!!!

    Đoàn quân Đông Tiến do vậy, tự bản chất, không thể được gọi là Đoàn Quân Anh Hùng của dân tộc; có chăng, thì chỉ là một đội quân anh hùng của một tổ chức anh hùng về sự lừa mỵ mà thôi.
    Vì nghĩa vụ đối với những người đã chết trong đoàn quân ấy, trung ương đảng Việt Tân đã rất cần mẫn dấu nhẹm hàng 14, 15 năm để rồi chỉ bẽn lẽn công nhận khi bị công luận bủa vây lên án!

    Người ta đủ thẩm quyền để đặt những câu hỏi nghiêm khắc, phải chăng trong đoàn quân ấy chỉ một mình ông Hoàng cơ Minh được quyền hưởng nhang khói cúng giỗ, nơi một bàn thờ lén lút của bà Hoàng cơ Minh?!
    Phải chăng những oan hồn tử sĩ trong đoàn quân ấy, gia đình họ không có quyền được cúng kiếng ma chay?

    Hôm nay, vẫn còn có những đảng viên ngô nghê cãi chày cãi cối rằng « đó là viêc nội bộ của Việt Tân, người ngoài không quyền bàn vào … »!

    * * *


    Việt Tân hay Viêt Nam Quốc Dân đảng hay bất kỳ tổ chức đảng phái chính trị nào đi nữa, cũng chỉ là một phương tiện của dân tộc để đạt mục đích của dân tộc / tổ quốc. Vốn liếng nhân mạng của từng cá nhân, trước khi là của một tổ chức thì trước hết và trên hết họ là vốn liếng của cộng đồng dân tộc, của tổ quốc lớn lao. Nhân danh chính nghĩa quốc gia để tổ chức đi chiêu binh mãi mã, thì phải có trách nhiệm với binh mã ấy, nhất là binh mã chí nguyện. Lạm dụng, phung phí nhân mạng của dân tộc là đại tội đối với non sông và với tiền nhân đã gầy dựng lên nước non này, đồng thời, là đại tội đối với từng gia đình của từng tử sĩ và từng người tù!

    Ngày hôm nay hô hoán tung hê rằng đó là đoàn quân anh hùng và ra sức mắng mỏ những tiếng nói trái chiều, vậy thử hỏi từ khi họ thảm từ, từ 1987 đến 2001 … họ đã ở đâu trong thế giới tâm linh cô độc ấy? Ai đã chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm về họ? Ai đã dối láo với gia đình họ?! Ai đã không hề ngó ngàng gì đến thân nhân những người chịu thảm tù hàng 16, 18, 20 năm?! Tổ chức như vậy có xứng đáng để làm công việc truy điệu họ hay không? Có xứng đáng để phong anh hùng cho họ hay không?
    Và quan trọng nhất, có xứng đáng để tiếp tục làm nhiệm vụ tiến hành cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc nhằm mục đích Tự Do Nhân Quyền cho xứ sở hay không?
    Hãy trả sự thật lại cho sự thật!

    Hãy học sự khôn ngoan để nhìn thấy ra kẻ thù đã dẫy đầy trong tổ chức, sẵn sàng tạo ra những chiêu trò đánh bóng hòng bịp lòe những trái tim đặt lầm chỗ trên đầu!

    Hãy tự trọng, tách xa ra như đã từng có thời kỳ hú hí dạy nhau ghẻ lạnh lá cờ vàng!

    Đừng cố tìm cách ăn theo, buộc mình vào / với danh nghĩa của một quân đội vốn đã bị bức tử trong đớn đau và trong tận cùng nghiệt ngã. Họ dù có phải đứng dưới cây lệnh bài bị buộc đầu hàng thì bản chất của họ vẫn chính thực là đạo quân anh dũng và chính họ mới thực sự là những anh hùng của dân tộc. Xin đừng xúc phạm họ khi cố lợi dụng ưu thế truyền thông hôm nay để lập lờ hòng lồng ghép đội quân của các vị vào với họ cốt để được đánh đồng nhân dáng với họ. Đó là một hành động rất đánh lận rất bất hảo bất xứng bất công.

    Hãy thật lòng nhìn nhận lại chính bản thân và tổ chức mình trước khi quá muộn.


    Pham văn Thành

    12. 9. 2015
    Paris, một đêm mưa gió.


    Nguồn pham-v-thanh.blogspot.
    Đời có vì ta có
    Đời không bởi ta không
    Nếu ta giờ không có
    Ai biết đời có không


    Lão Gia Gia

  20. Thanks Nhu Thuong thanked for this post
Trang 2/4 đầuđầu 1234 cuốicuối

Similar Threads

  1. Người Little Saigon Nói Về Phim Những Ngày Cuối Cùng Ở VN
    By Hieucali in forum Phim Online - Live Clips
    Trả lời: 2
    Bài mới gởi: 02-16-2015, 21:09
  2. Trả lời: 1
    Bài mới gởi: 12-09-2011, 07:43

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •