Sài Gòn, ngày cuối cùng - 30 Tháng Tư, 1975
Những hồi ức dưới đây được trích lại từ CD “Tháng Tư Ðen - Lúc Ðó Bác Ở Ðâu,” do hệ thống truyền thông Dân Sinh, San Jose, thực hiện. Nội dung của CD gồm nhiều câu chuyện lịch sử, nối kết qua nhiều trích đoạn, lời kể của 31 người, từng trải qua những giờ phút sau cùng của Việt Nam Cộng Hòa, 30 Tháng Tư, 1975. Người Việt trích đăng sau đây với sự cho phép của người thực hiện. Ðộc giả muốn nhận CD, hoặc yểm trợ, xin liên lạc Dân Sinh, 408-392-9923; hoặc email về: [email]chuongtrinhdansinh@yahoo.com[email]
Trần Văn Chơn (Cựu Ðề Ðốc, Tư Lệnh Hải Quân)
Khi nghe tin Tướng Dương Văn Minh đầu hàng, tôi không ngờ; vẫn bất ngờ. Nếu tôi đang cầm quân, tôi sẽ không đầu hàng. Quân đội còn đó mà.
Cả vùng IV phía Nam còn ở đó mà. Tất cả đơn vị còn y nguyên, chính phủ lúc đó đã có ý nghĩ rút về đó. Sẽ không đầu hàng. Hải quân đâu có đầu hàng. Chỉ Tướng Minh đầu hàng chứ đâu có ai đầu hàng. Hải quân chỉ rút ra ngoài thôi, nếu kêu hải quân đánh, hải quân sẵn sàng đánh. Không có khi nào đầu hàng hết, không có người nào đầu hàng...
Vương Thế Tuấn (Cựu Hải Quân Thiếu Tá, Hạm Trưởng HQ 229)
Chức vụ cuối cùng của tôi là hạm trưởng trợ chiến hạm Lưu Phú Thọ HQ229. Cho tới sáng ngày 29 Tháng Tư, chúng tôi vẫn trong hệ thống chỉ huy chặt chẽ và không thấy một dấu hiệu gì, ngoại trừ tôi nhìn thấy ở trên không những đoàn trực thăng của Mỹ bay vào Sài Gòn. Lúc đó tôi cũng chưa biết là có chuyện gì xảy ra, chúng tôi đã nghi ngờ một chuyện gì đó, nhưng hệ thống chỉ huy trong Hải Quân lúc đó vẫn chặt chẽ. Cho đến chiều ngày 29 Tháng Tư, khoảng 6 giờ chiều, tôi được lệnh của Tư Lệnh Hải Quân Vùng 3 Duyên Hải, là Phó Ðề Ðốc Vũ Ðình Ðào, lên máy và nói thẳng xuống cho các chiến hạm thuộc Vùng 3, kể từ giờ phút này, các chiến hạm thuộc Vùng 3 duyên hải được phép tự do vận chuyển. Tới đó coi như hệ thống chỉ huy của tôi đã bị đình chỉ, tức là từ lúc 6 giờ 30 chiều ngày 29 Tháng Tư, tại Vũng Tàu.
Vũ Triều Nghi (nhân viên Tổng Ðài AT&T tại Oakland)
Những ngày gần chót, hãng AT&T yêu cầu chúng tôi làm việc tối đa, có thể nói là lúc nào cũng “over time,” chỉ có về ngủ cho đủ luật lệ rồi quay trở lại làm liền. Lúc ấy là hàng chục ngàn cú phone... Tôi nhớ tôi nghe tiếng cô “operator” ở Sài Gòn, rằng “Chị... chắc em sắp chết rồi, họ đã vào đến cửa bưu điện.” Nói thật, lúc ấy tôi run lắm, người operator ấy gọi, kêu cứu, tôi mới bảo: “Sài Gòn, Sài Gòn...” Nói chuyện mà nghe nào là tiếng súng nổ, tiếng lựu đạn, nghe rõ mồn một, vì AT&T cho mình đường dây mạnh nhất để làm việc... Tự nhiên tôi nghe tiếng của chị ở Sài Gòn như loãng ở không khí nào... “Chị ơi, họ vào rồi, họ vào rồi...” Thế rồi, tôi nghe một cái “phập,” cả một đường dây, cái bàn đèn đang chớp như sao sa của Việt Nam tắt đen ngúm hết tất cả...
Nguyễn Hữu Luyện (Biệt Kích Nhảy Bắc)
Lúc ấy tôi đang bị cùm ở động Phong Quang. Vào đúng ngày 30 Tháng Tư là ngày mà tôi đang được bọn - nói cho lịch sự một tí - các cán bộ của nhà giam, đưa cho tôi mượn một ngọn đèn, ngọn đèn dầu, một sấp báo, một cái radio từ mấy hôm trước cơ. Ðúng ngày hôm đó, đầu tiên là lời tuyên bố đầu hàng của ông Dương Văn Minh, được đài Hà Nội truyền lại và tôi được nghe. Sau khi nghe, tôi không hiểu làm sao, nước mắt có còn hay không, mà cứ chảy ra suốt, và tôi cũng không ăn được mặc dù rất đói. Tôi muốn chết mà tôi không chết được...
Vũ Thế Quang (Cựu Ðại Tá, Tư Lệnh Mặt Trận Ban Mê Thuột)
...“ Moa” đang trên đường đi với Nguyễn Trọng Luật với Phan Ðình Hùng, Trần Văn Cẩm... chỉ có cấp đại tá trở lên mới đưa ra Bắc thôi. Trên đường đi ra Hà Nội, gần tới Sơn Tây thì mình có biết trời trăng gì đâu. Cho tới giờ đó ngày tháng đó mình vẫn không ngờ mọi chuyện diễn ra nhanh như vậy. Mình nghĩ là mình thua rồi nhưng không nghĩ nhanh như vậy, mình vẫn hy vọng mong manh sẽ có ngưng bắn và trao đổi tù binh. Ngày đó mình nghe chuyện Dương Văn Minh đầu hàng và nó chiếm Sài Gòn rồi, mình biết ngay, không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu là tiêu rồi...
Huỳnh Hồng Hiệp (Cựu sĩ quan Quân Cảnh)
[Lúc ấy đã biết có nhiều người, nhiều tướng lãnh đã ra đi], lẽ dĩ nhiên chúng tôi có biết, vì mặc dù làm việc, thỉnh thoảng có mở những radio cá nhân để nghe tin tức, thành ra có biết là Ðại Tướng đi rồi, có biết được Tướng Vĩnh Lộc cũng đi. [Nhưng] theo bản năng làm việc với ngành nghề của mình, cấp trên ra lệnh mình chỉ có thi hành thôi. Chứ còn ngoài ra, bổn phận mình, ở giờ đó, giữ cương vị đó, đơn vị đó, thì mình phải làm cho chu toàn bổn phận thôi.
Nguyễn Ðình Tạo (Cựu Trung Tá)
Chuyện ra đi... kẻ đi, người ở, người nào cũng buồn hết... Mỗi người có một tình cảnh riêng, đâu phải tất cả mọi người đều muốn ra đi đâu, còn rất nhiều người có tinh thần vì quốc gia thì còn nằm ở trong. Nói chung, ở miền Nam, Vùng 4 thì còn cả một lực lượng ở dưới, miền Tây, Tây Ninh thì có những quân dân cũ... Nếu có cơ hội thì làm lại... Tôi không đi.
__________________________
[Các ACE của QHNM lúc đó ở đâu, xin đóng góp vào topic cho mọi người chia sẻ!]