PDA

View Full Version : Ngày Tết, Nhớ lại chuyện xưa



khatranac
09-07-2017, 09:43
Ngày Tết, Nhớ lại chuyện xưa


Ngay từ trước năm 1975, gia đình Tôi đã có thông lệ, con cái dù đi lính tráng hay học hành ở xa, TẾT đến cũng cố gắng thu xếp trở về nhà để đoàn tụ với gia đình trong ba ngày xuân, trừ những năm khó khăn sau 75, ngay đến bây giờ qua tới ÚC, Bố & Má tôi vẫn giữ nguyên như vậy, sau khi cúng đưa Ông Táo về Trời là các Em gái tôi đã chuẩn bị, mua lá dong, thịt heo, đậu xanh, để Ông Cụ gói bánh

chưng, hồi còn ở VN thì nấu bằng củi, qua tới ÚC thì nấu bằng lò gaz, rồi đi mua bông hoa về trưng bầy trong nhà, dọn dẹp, lau chùi bàn thờ Tổ Tiên để đón Ông Bà về ăn TẾT với con cháu ,sáng mùng một Tết, gia đình họp mặt đông đủ tại phòng khách, quần áo chỉnh tề, để mừng tủôi Ông Bà Cụ, dĩ nhiên chỗ trang trọng nhất giành cho Bố & Má tôi, rồi đến các Anh & Chị lớn, kế đến các Em nhỏ và con cháu. Năm nào cũng vậy, Bố tôi nói những lời khai xuân mở đầu, rồi hát bản “Gái xuân”

Em như cô gái hãy còn xuân

Trong trắng như chưa nhuốm bụi trần

Xuân đến hoa mơ hoa mận nở

Gái xuân giũ lụa bên sông Tương

Ông Cụ chỉ hát có 4 câu thôi không hơn không kém, cả nhà vỗ tay khen cho vui vẻ cả làng, tuy chỉ có 4 câu, nhưng năm rồi ca sĩ đã 88 tuổi nên hát vài chữ lại quên, Má tôi ngồi bên phải nhắc tuồng, cuối cùng lão ca sĩ cũng hoàn tất thủ tục.

Đến màn mừng tuổi, đầu tiên gia đình ông Anh cả tôi, đồng khoanh tay đứng trước Ông Bà cụ, chủ gia đình đại diện nói những lời chúc đầu năm đến Ông Bà, mọi người được yêu cầu nói ngắn gọn vì nếu dài dòng, nhà đông người, chẳng biết bao giờ mới xong, khi ông anh Cả dứt lời, Bố tôi chúc lại và đôi khi có kèm theo những lời dặn dò, những phong bao đã được chuẩn bị sẵn, Ông Bà cụ lì xì cho từng gia đình, cừ như thế theo thứ tự, từng gia đình, lớn trước nhỏ sau, cho đến hết.

Sau đó giải tán, con cháu mới được phép muốn đi đâu thì đi. Bây giờ xa xôi, năm qua được, năm không, nhưng y như rằng, cứ gần tết, là Bố tôi lại rủ trên điện thoại: Anh Bảng (người Bắc hay gọi con bằng Anh) qua ăn Tết với Bố đi.

Bố cho tiền vé máy bay. Xứ Mỹ đang mùa đông giá lạnh, nhưng viết đến đây, nhớ đến Mình còn đủ Cha Mẹ, Tôi thấy diễm phúc biết là chừng nào! Anh Em chúng tôi luôn kính trọng, thương yêu, biết ơn Ông Bà cụ, những người suốt đời sống đạo đức, giản dị, hy sinh, lo lắng cho đàn con đông đúc, quên cả bản thân mình.

Thói quen về ăn Tết với gia đình cũng làm Tôi khốn đốn hai lần, do tuổi trẻ, ham dzui, chẳng biết sợ gì cả, lần đầu là TẾT 1966, lúc đó tôi và Yến Anh đang thụ huấn giai đoạn 1 khoá 21 tại trường bộ binh Thủ Đức, hai đứa rủ nhau chui hàng rào kẽm gai, qua ngõ trường thiết giáp, kiếm xe đò về nhà bà Cô tôi ở Chí Hoà, thay đồ

dân sự, chuồn về Châu Đốc, xui rủi sao, CS lựa đúng dịp đó tấn công vào trường, hay tin đó, hai đứa mặt mày tái mét, phen này cầm chắc mang cánh gà thôi (trường sĩ quan, nhưng nếu bị kỷ luật, hoặc rớt, ra trường sẽ mang lon trung sỹ), trên đường lên xe trở về SG, mặt hai đứa buồn thiu, chẳng muốn ăn uống gì cả. Con đường từ Châu Đốc về Sài Gòn lần này sao mà xe Công Tạo chạy nhanh

quá, chỉ mong sao cho lâu lâu một chút, nhớ đến cảnh phải đứng trình diện trước Ông trung úy Đại Đội trưởng SVSQ, trong bụng đánh lô tô, ngày thường không có lỗi gì, thấy Ổng đã ớn rồi, bây giờ lại dù mấy ngày đi chơi nữa, tương lai mù mịt … không còn hy vọng làm quan làm quyền gì nữa rồi …

Tới cổng trường, thấy Bà Con lục tục kéo về, Quân cảnh gác cổng cũng không làm khó dễ, chỉ bảo: các Anh hãy nhanh chóng về trình diện đại đội, tới nơi thấy nhộn nhịp, người nào cũng đồ trây dzi sẵn sàng xẻng cá nhân trên tay, thấy hai đứa vừa đi tới, thiếu úy

Kha, Trung đội trưởng SVSQ quát lớn: về thay đồ lẹ lên, ra vòng đai đào công sự chiến đấu. Vậy là mọi chuyện được giải quyết êm thắm, không bị nhốt ở 301 (đồn Quân Cảnh của trường) cũng chẳng bị rầy la gì, vì chẳng phải hai đứa tôi, mà gần hết SVSQ của trường đều chuồn về nhà ăn Tết.

Lần thứ hai, vào Tết Mậu thân 1968, năm này Tôi đã ra trường, và đang đóng ở Cần Thơ, năn nỉ ỉ ôi mãi, mới xin được nghỉ mấy ngày về quê ăn Tết, mừng còn hơn bắt được vàng, bạn tôi thằng Hoà bảo: mày đi xe đò làm gì cho lâu, đợi chút tao có phi vụ liên lạc đi Chi lăng, tao ghé qua Châu Đốc thả mày xuống. Thế thì

còn gì bằng, Phi cơ Cessna U 17A sau khi cất cánh bay từ phi trường Bình Thủy đến Châu Đốc chỉ độ nửa tiếng, gân đến Châu đốc, hứng chí sao, Nó bảo Tôi, đâu Mày chỉ nhà Bà Đ …. cho tao coi. Tôi dẫn Nó bay dọc theo sông Hậu lên Vĩnh Lộc, chỉ ngay nhà Đ… cho nó. Nó

trợn mắt nhìn Tôi: sao mà Mày quen được bả vậy? Tôi cười hì ! hì ! thì duyên nợ mà Mày. Chắc từ hồi Cha sanh Mẹ đẻ đến giờ, Bạn Tôi chưa bao giờ hân hạnh được đặt chân tới chỗ nào hẻo lánh đến như vậy.

Mấy ngày trước Tết, bọn Tôi gồm có: Tôi Tiết “ bẹt “ (đã qua đời) Nhứt (đã qua đời) Thiện (đang ở Vn) Đằng (sau này lập gia đình với Xuân Mai, đang ở Pháp) Sơn (tiệm vàng Đức nam Hoà) Minh “nước đá”, Khoánh “nước tương” hay tụ họp trên lầu nhà Thiện (gần tiệm uốn tóc Hồng Kông) ăn uống, binh xập xám chướng, đôi khi kéo

nhau xuống nhà Phước “đen” ở trước cửa trường Nữ chơi. Chiều 30 tết, không biết đứa nào rủ rê, cả bọn đưa nhau xuống nhà sáu Bang (ở gần nhà Tôi, cư xá sĩ quan, đường sân vận động) binh xập xám, say mê sát phạt (đánh ăn chi , nhưng cũng nhỏ nhỏ thôi, đứa nào thắng thì dẫn cả bọn đi ra nhà lồng chợ ăn uống). Tôi nhớ đâu

khoảng 9, 10 giờ đêm, đột nhiên có nhiều tiếng nổ, cả bọn cười, ồn ào nhận xét, bà con sao năm nay đốt pháo sớm thế, Tôi nghe kỹ lại và hơi lo, quả nhiên đây không phải là tiếng pháo, mà là tiếng súng, Tôi bảo với Chúng Nó! . Lúc đầu cả bọn không tin, nhưng mỗi lúc tiếng nổ càng nhìều và càng gần, Chúng Tôi hồn vía lên mây, chẳng

biết chuyện gì xẩy ra, không còn tinh thần đâu mà bài với bạc nữa, ngoài đường tiếng những người lính gọi nhau, tiếng cấp chỉ huy la hét điều đông, trong nhà Bọn tôi quýnh quáng, không biết phải làm gì, tụi nó nhìn tôi cầu cứu, chả là mấy đứa còn đi học, chỉ có mỗi

mình tôi là lính, dù là lính không quân, không có chút kinh nghiệm gì về đánh giặc trên bộ cả, Tôi sực nhớ lại những lần trốn pháo kích ở phi trường Trà Nóc, bèn bảo chúng nó, chia nhau nằm sát đất dọc theo các vách tường, chờ sáng rồi tính tiếp.

Trời sáng rõ, tiếng súng cũng bớt đi, đám bạn tôi băng ngang qua Toà án, ra công viên thuê xuồng qua Châu Giang, rồi qua đò ngang về nhà an toàn, còn Tôi men theo tường trở về với gia đình gần đó.

Người già thường hay nhớ về quá khứ, nhất là thời gian mài đũng quần trên ghế nhà trường, với Tôi, đó là những kỷ niệm mà Tôi nâng niu, giữ gìn, lạ một điều là Tôi nhớ những chuyện kể này rất rõ

ràng , như mới xẩy ra ngày nào đây thôi, chứ không phải đã qua 40 năm rồi. Còn bây giờ, đi ra khỏi nhà, cầm cái chìa khóa xe trên tay, mà cứ đi lòng vòng kiếm hoài, không biết các Bạn có giống như Tôi không?



Vĩnh Lộc, xuân năm Mậu Tý.
that son chau doc