PDA

View Full Version : Cô Gái Ðồ Lông



Hoàng Na
08-09-2007, 16:50
Warning/ Nói trước nhe, chuyện này có một số từ hơi "thô" và nội dung cà rỡn không thích hợp với các em nhỏ và những vị "nghiêm trang đạo mạo " . Chuyện không mang tính khiêu dâm, bạo động, không chưởi thề "



Cô Gái Ðồ Lông

Sau khi đuổi giặc Mông Cổ ra khỏi Trung Thổ, Hoàng đế Minh Triều phong cho Thiếu Lâm danh hiệu " Võ Lâm Ðệ Nhất Phái " và truyền chỉ cho Thiếu Lâm mở thêm chi nhánh ở các tiểu quốc lân cận .
Không Kiến Thần Tăng và Không Văn Ðại Sư thấy mình có khả năng nói tiếng Việt trội hơn mọi sư khác nên tình nguyện đi xuống phía Nam để truyền bá đạo vàng .
Ðến Hà Thành, hai người liền dựng lên một ngôi chùa dựa theo ngũ hành, năm trụ sừng sững nâng chùa cao khỏi mặt đất, khách thập phương muốn lễ phật phải tốn mấy canh giờ mới đu dây lên tới trên chùa , và khi lên tới chùa rồi thì chỉ có nước quì chứ đứng hết nổi .
Không Kiến Thần Tăng và Không Văn Ðại Sư không hổ danh là người học cao hiễu rộng, chỉ hai năm trời sống ở đất Việt mà đã thông thạo tiếng Việt, nói năng lưu loát như dân bản xứ . Ðến năm thứ ba thì họ đã quên sạch tiếng Tàu . Họ thu nhận đồ đệ toàn là người Việt Nam, những đệ tử có ngộ tánh cao đều được phong trọng chức và cũng lấy chữ Không làm hiệu . Ðệ tử mỗi ngày một đông nhưng đa số không phải là người có căn tu, có người vì chán đời, có người vì thất tình mới đến nương nhờ cửa phật .
Biết mình sắp mãn nhiệm kỳ dương gian, Không Kiến Thần Tăng dẫn đám đồ đệ ruột ra phía sau chùa và chỉ vào một hòn đá có màu xanh lấp lánh mà nói : " Ðó là Ðồ Long Thạch, các con phải bảo vệ cẩn thận, lúc trước nhờ một người thợ rèn cắt một mảnh nhỏ đính vào thanh đao dâng cho Chu Nguyên Chương mà sau này đã hiệu lệnh thiên hạ, ta có hỏi ông ta làm cách nào sai khiến được Ðồ Long Ðao nhưng ông ta cứ giấu nghịt không nói, ta giận lắm nên cũng giấu nhẹm chuyện có Ðồ Long Thạch ."
Ðám đệ tử đồng trố mắt nhìn hòn đá thần ra vẽ ngạc nhiên lắm .
Một đệ tử thở dài nói :
- Phải đệ tử biết được cách sai khiến Linh Thạch thì sẽ giúp được đại sư sống lâu thêm vài trăm tuổi .
- Không được, tính khí của nó kỳ quái lắm, Không Văn Ðại Sư xua tay, hễ người này được thì người khác mất, như các con thấy đó, Minh được thì Mông Cổ mất . Nếu Không Kiến Thần Tăng sống lâu thêm vài trăm tuổi thì mọi người chúng ta phải chết sớm vài chục năm, thôi cứ để tự nhiên, mọi chuyện đều xuôi theo ý trời đi !
Mọi người đều tán thành .
Ðêm đó, Không Kiến Thần Tăng viên tịch, Không Văn Ðại Sư lên kế vị .
Vài năm sau Không Văn Ðại Sư tử mị, Không Tử lên chức .
Mấy chục năm kế tiếp, Không Tử về trời, Không Trí lên ghế chủ trì ,...
Nhiều thế kỷ trôi qua, ngôi chùa năm trụ cũng lung lay theo kiếp nạn của nước Việt, nó bị gảy mất bốn chân và lún sâu xuống rất nhiều nên có tên là chùa Một Cột .
Có thực mới vực được đạo, vì nghèo đói nên chẳng mấy ai muốn đi chùa nữa, chức vị chủ trì cũng chẳng mấy ai tranh .
Gần cuối thế kỷ thứ hai mươi, một chàng trung niên trông hào hoa phong nhã đến chùa xin xuống tóc qui y, các vị sư sãi trong chùa rất ngạc nhiên nên gạn hỏi cớ gì mà chàng muốn bỏ cuộc sống xa hoa, chàng thành thật trả lời :
- Tôi vốn là dân buôn lậu, tiền bạc đầy nhà, vì muốn chứng minh cho mọi người thấy tôi đúng là kẻ giàu sang nên mới chơi cái trò "Sang đổi bạn, Giàu đổi vợ ". Tôi kết bạn với một người rất giàu, hắn lại có một cô vợ rất xinh, tôi có ý định muốn đổi lấy cô vợ xinh này nên ngày nọ mời cô ấy đến nhà nhân lúc vợ tôi đi vắng, chúng tôi đang ân ái với nhau thì vợ tôi đột nhiên trở về, bà ấy đi thẳng vào phòng nắm lấy cái "của quý" của tôi mà lôi xềnh xệch vào bếp, tôi van nài khóc lóc thế nào bà ấy cũng chẳng tha, đến bếp bà rút cây Ỷ Thiên Kiếm chặt phăng đi thằng nhỏ ...
Các vị sư nghe đến đây đều toát mồ hôi và cảm tạ phật trời đã ban cho họ cuộc sống độc thân.
Không Mẫn Ðại Sư, vị chủ trì đương kim hỏi tiếp :
-Vậy sau đó thế nào ?
Chàng thái giám liếc mắt ra chìu bực bội :
-Thì đi tu thôi chứ thế nào nữa !
Không Mẫn đại sư đồng ý cho chàng xuất gia và ban cho chàng pháp danh Không Củ .
Không Củ nhờ đạo hạnh cao nên chẳng bao lâu đã lên đến hàng Thần Tăng .
Không Củ Thần Tăng vào một ngày giá rét đã mang hòn " Ðồ Long Thạch " đi bộ một mạch từ Hà Nội đến thị trấn Cái Răng thuộc tỉnh Cần Thơ, tại đây ngài đã cho xây một ngôi chùa nhỏ lấy tên là Không Củ Tự, hy vọng một ngày nào đó có thể sánh ngang với Thiếu Lâm Tự của Trung Hoa .
Ðiều này hơi khó thực hiện vì ngôi chùa này rất ít người đến viếng , lúc ngài thuyết pháp bằng giọng Bắc Kỳ thì dân Nam Kỳ cứ nhe răng khỉ ra mà cười chứ chẳng hiễu chi ráo . Trong số khách thập phương chỉ có Từ Hải là người qua lại với Không Củ Thần Tăng thân thiện nhất , hai người chẳng mấy chốc đã trở thành tri kỷ, chàng là người nổi tiếng về tài coi tử vi, kinh dịch, có thể nhìn suốt quá khứ vị lai, lại còn tiếp xúc được với cõi siêu hình . Chàng biết mình kiếp trước vì mê nhan sắc Thúy Kiều, vì đàn bà mà chết đứng cho nên kiếp này chàng đã thông suốt , gặp đàn bà chàng chỉ đứng cứng đơ chớ không chết . Dân ở thị trấn Cái Răng coi chàng như một vị cứu tinh, cần gì thì cứ đến tìm, chàng giúp đở tận tâm .
Hễ đến mùa động đực, cả thị trấn xôn xao như ngày Tết, trai gái quây quần nhảy múa dưới ánh trăng bởi sợ xài điện hao tiền . Họ tìm cách làm quen hoặc nhờ người mai mối, mỗi ngày đều có vài đám cưới, họ sống cuộc sống đơn sơ thanh đạm nhưng lại có một số người coi đó là lối sống hạ cấp , một trong những người này là Gian Nhân . Chàng là chàng trai nhỏ con nhất xóm mà lại khó tính, hay chê bai . Mùa này là cơ hội cho người ta thấy chàng biểu lộ cái tính ấy nhất .Trong mỗi tiệc cưới, Chàng đi rỉ tai từng người :"Coi thằng đó nó cưới con vợ xấu hoắc kìa, đã xấu mà lại nghèo nữa" . Hoặc : "Cái con nhỏ đó cho tui cũng hõng thèm, gì đâu mà giống như cái phi trường" . Hay tệ hơn nữa : "Trời ơi, tui mà cưới vợ ít ra phải ngực nở mông tròn, chứ cái thứ này mà đem câu sấu thì sấu cũng chê"... thôi thì đủ lời chê bai đầy ác ý, đôi lúc lọt vào tai cô dâu làm cả buổi tiệc mất vui .
Nhiều người bực mình đã hỏi Nhân : "Vậy ai trong xóm này xứng làm vợ mày ?".
Chàng bỉu môi đáp :"Ở xóm này toàn là gái dõm, tui sẽ cưới gái xóm trên".
Gian Nhân quả thật đi tìm gái ở xóm trên tức Ãp Yên Thượng, chàng đã đến nhiều gia đình dò hỏi nhưng không ai dám ưng sau vài câu nói chuyện với chàng .
Qua nhiều phen thất bại, chàng đâm hoảng tự bảo :" Thôi chết cha tui rồi, không con nhỏ nào chịu tui hết vậy tính làm sao đây ? lấy ai giặt giũ, nấu nướng, hầu hạ tui đây, con người như tui thì ít nhất cũng phải có vài con vợ làm đày tớ chứ, có vợ còn có nhiều cái sướng khác lắm chứ, phải nhờ Từ Hải mới được ".
Từ Hải đang lom khom nấu mì gói trong bếp chợt thấy một luồng gió lạnh phía sau vội tràn người sang một bên dùng Nhất Dương Chỉ từ ngón giữa của bàn tay phải đâm ngược một nhát... chết tươi con gà mái . Chàng thu hồi chỉ và ngạc nhiên hỏi :
- Anh Nhân, sao tới mà không gỏ cửa ? Làm tui tưởng tà ma phương nào nên mới ra tay nặng vậy, có sao không ?
- Nhà chú có cửa đâu mà gỏ, tui thì hỏng sao nhưng con gà của chú chết rồi, mới mua tặng chú lấy trùng tẩm bổ, bây giờ thì còn lấy mẹ gì nữa !
- Sao anh Nhân lại tặng tui con gà, phải muốn giúp anh lấy vợ không ?
- Chú giỏi thiệt,
Nhân để con gà xuống đất và thuật lại chuyện đi tìm vợ có đủ tiêu chuẩn ở Ãp Yên Thượng cho Từ Hải nghe, Từ Hải cười lớn :
- Tưởng gì khó lắm, để tối nay tui nhờ Âm Binh đi dò giùm anh, ngày mai trở lại đây, nhớ đem theo rượu nhe đại ca, có gà mà thiếu rượu thì Âm Binh hõng thèm giúp đó !
- Ðược, Gian Nhân mừng rở chạy một mạch về nhà .
Trời vừa hừng sáng, Gian Nhân đã bày đồ nhậu ra ngay trong nhà Từ Hải, mời chàng thức dậy nhậu điểm tâm . Từ Hải cảm động vì lòng thành khẩn muốn vợ của Nhân nên nhậu xong liền bắt tay vào việc, chàng cho biết ở Ãp Yên Thượng còn một cô gái chịu lấy Nhân, cô ta ngực mông đầy đủ, thuộc con nhà giàu, chuyên mặc đồ lông thú nên được mệnh danh là " Cô Gái Ðồ Lông" .
Mọi người ở xóm trên có bài vè về cô :

" Cô Gái Ðồ Lông
Hiệu lịnh thiên hạ
Ai mà bắt tuân
Bị đánh chết mẹ "

Gian Nhân nghe vậy lòng vui khôn tả bèn nhổm mông đứng dậy định chạy ngay lên xóm trên, Từ Hải kéo ngược lại và mắng :
-Anh thiệt là, gấp làm chi ! anh quên là anh nói chuyện dở rồi hả, lần này không được nói mà chỉ được viết thôi, người ta có bài vè thì ít ra anh cũng có bài thơ quảng cáo chứ !
Gian Nhân xịu mặt :
-Tui làm gì có thơ !
-Tui làm cho anh, miễn đám cưới cho tui cái đầu heo quay là được rồi .
Gian Nhân vội vã nhận lời .
Từ Hải lấy giấy viết ra rồi ngồi trầm ngâm độ nữa giờ không động đậy .
Gian Nhân nóng lòng hỏi :
-Nè chú, tui nghe nói bên Tàu có thằng cha nào đó chỉ đi bảy bước là làm được một bài thơ, sao nảy giờ chú ngồi lâu rồi mà chưa nặn ra được chữ nào vậy ?
Từ Hải quắc mắt đáp :
- Tui chỉ cần đi ba bước là làm xong một bài rồi, nhưng mà bài thơ nói về anh khó quá bởi vì anh chẳng có gì hay đâu mà quảng cáo .
-Thì chú cứ viết bài thơ tả về chú cũng được mà!
Từ Hải gật gù :
- Cũng có lý, thôi được, bảo đảm bài thơ tả tui sẽ làm em nào đọc xong cũng mê tui hết !
- Hổng được, làm cách nào để Em mê tui thôi !
- Thì lấy bài thơ tui rồi ký tên anh là xong ngay, bây giờ tui làm thơ, anh ngồi im đừng quấy rầy, sau ba bước đi sẽ xong ngay, anh họ Tôn vậy thì tui sẽ lấy chữ "ôn" làm vần .
Từ Hải bước một bước rồi đứng lại suy nghĩ, đứng mỏi chân rồi lại ngồi xuống ghi ghi chép chép . Chàng đứng dậy rồi lại bước, rồi lập lại những động tác cũ, khi bước thứ ba vừa xong thì bài thơ đã hoàn tất, tổng cộng chỉ mất có tám tiếng đồng hồ .
Sau khi chạy như bay ra sau hè xả nước, Từ Hải quay trở lại đánh thức Gian Nhân và dõng dạc đọc thơ :

Ta đây danh tánh nổi như cồn
Bởi vì giỏi võ lại rất khôn .
Ðại quỉ nghe danh còn khiếp vía,
Tiểu nhân thấy mặt phải kinh hồn .
Vai bự nhiều cô mong sờ mó,
Cổ dài bao ả muốn hít hôn.
Vạn vật trên đời ta hưởng đủ,
Có chăng là thiếu mỗi cái lòng.

Gian Nhân nghe xong thắc mắc liền hỏi Từ Hải :
-Nè chú, tui cần cái lòng để nấu cháo hay sao ? Tui chỉ cần vợ thôi .
Từ Hải cười khẩy :
- Anh thật nông cạn, cái lòng này là cái tấm lòng son, có nghĩa là cái con vợ đó hiễu chưa cha ?
- Thôi tui hiễu rồi, để tui đem gởi cái bài thơ này cho cô gái Ðồ Lông, xong việc tui sẽ cho chú cái đầu heo bự !
Nói xong liền chạy như bay, để lại phía sau gió bụi mịt mù .
Ðúng như Từ Hải dự đoán, đám cưới của Gian Nhân được cử hành long trọng vài tuần sau đó .
Cả hai xóm được mời đến dự không thiếu người nào .Y như Gian Nhân nói : "Tui mà cưới vợ ít ra phải ngực nở mông tròn", Cô dâu lộng lẫy trong chiếc áo cưới kết bằng lông vịt Xiêm ,cổ hở rộng để lộ hơn nửa bộ ngực nở nang, bộ đồ cưới bó sát làm nổi lên bộ mông no tròn, bộ đùi no tròn, cái bụng cũng no tròn, từ trên xuống dưới cái gì cũng nở cũng tròn, điểm nổi bật nhất là chú rể chỉ đứng tới nách cô dâu . Khi họ từ trong bước ra chào khách thì bầu không khí đang tưng bừng bổng trở nên im lặng một cách đáng sợ, khách có người trợn trắng , có người đứng tim . Chỉ có Từ Hải là thản nhiên uống rượu, cô dâu đằng đằng sát khí nhưng lâu lâu lại mĩm cười với chàng như thầm cảm ơn ông mai, nếu không nhờ chàng thì có lẽ suốt đời cô chẳng ai dám rớ vì bản tánh hung dữ như trong bài vè đã tả :" Ai mà bất tuân . Bị đánh chết mẹ !" .
Chú rể đi từng bàn tiếp khách, chàng vênh mặt nói với mọi người :
- Lấy vợ khủng long là một chuyện nên làm, trong xóm này tui dám chắc chưa có ai tài giỏi như tui , kinh nghiệm qua chiêu " Thằn Lằn Ðeo Cột Ðình ".
Khách khứa gật gù không ý kiến vì khiếp sợ uy danh của Ðồ Lông.
Từ Hải đợi tiệc sắp tàn liền tìm chú rể đòi đầu heo, Gian Nhân đáp gọn :"Tự nhiên lấy đi, nó nằm trên cổ của bà Chằn Ðồ Lông đó ." . Từ Hải chỉ mĩm cười thông cảm rồi lặng lẽ ra về .
Khi mãn tiệc, Gian Nhân và Ðồ Lông vào động phòng, tân lang đã chẳng những không làm ăn chi được mà lại còn 'ngất xĩu' đến ba lần .
Ðồ Lông vô cùng bất mãn .
Gian Nhân bị vợ ép buộc tập thể dục thể thao để phát triển thân thể, chàng tập đến cong lưng mà kết quả vẫn không cao to hơn bất cứ chàng trai nào trong xóm . Sau một năm vợ chồng mà Ðồ Lông vẫn còn là một nàng trinh nữ . Những lúc không thể kìm lòng, nàng thường hét vang : " Chời ơi là chời, có chồng mà cũng như là không !" khiến mọi người không ai ngủ được .
Ngày nọ , Ðồ Long đến tìm Từ Hải kễ rõ niềm tâm sự thầm kín mà cả làng đều biết cho chàng nghe.
Từ Hải thở dài :
- Chuyện này khó lắm chị à, anh Nhân nhỏ con là do cha mẹ sanh ra như vậy, tui thiệt không biết làm sao bi giờ !
Ðồ Lông ôm lấy Từ Hải thỏ thẻ :
- Gáng dúp tui đi, tui làm mọi chiện để đền ơn anh mà, tui làm dợ thằng cha Nhân bấy lâu nhưng dẫn còn chinh chắng, tui sẵn sàng dâng hiến cái chinh chắng cho anh ...
Từ Hải lùi lại :
- Lịnh chị ban ra tui đâu dám bất tuân, nhưng tui với anh Nhân là chổ bạn bè ...
Ðồ Lông cắt lời :
- Úi, bạn bè thì làm dì có ở cái thời buổi này, nó cần thì nó kím nó không cần thì nó biến, ai mà nễ nang ai, anh hơi sức đâu mà lo !
Từ Hải hít một hơi dài rồi nói :
- Thôi được rồi, cái chuyện đền ơn sau này mới tính đi, chị ngồi chơi xơi nước miếng, tui đi tìm bạn tui Không Củ Thần Tăng để mượn bảo thạch Ðồ Long đem về giúp chị .
Ðồ Lông mừng rỡ gật đầu, Từ Hải phi thân biến mất, độ nửa giờ sau trở lại với hòn đá màu xanh to như trái xoài trong tay . Chàng trịnh trọng trao hòn đá cho Ðồ Lông và hổn hển nói :
- Cấm chị không được nói cho ai biết chuyện này, nếu không sẽ bị thần linh bẻ cổ, chuyện này chỉ có tui biết mà thôi Ðồ Long Thạch chỉ linh nghiệm cứ mỗi một trăm mấy chục năm và đặc biệt...'Ứng' với lời cầu của trinh nữ ... Chị coi qua phim Alađin và cây đèn thần chưa ?
Ðồ Lông run run đáp :
- Tui coi gồi, phải thằng nhỏ gờ gờ duốt duốt cây đèn gồi ông Thần chui ga phải hong ?
- Ðúng, vào lúc nữa đêm chị bắt chước thằng Alađin vuốt cục đá này, khi thần linh hiện ra chị phải nhớ van vái đàng hoàng, đừng lộ vẽ hung dữ bất kính như thường ngày mà bị quở phạt .
Ðồ Long ngoan ngoãn gật đầu rồi nhét hòn đá vào ngực từ từ đi ra .
Từ Hải thu xếp hành trang đợi Không Củ Thần Tăng đến rồi cả hai vội vã đón xích lô đi ra thành phố Cần Thơ cách đó chừng bảy cây số .
Nói về Ðồ Lông, sau khi về nhà liền giấu bảo thạch và vào trong tắm rửa kỳ cọ thật kỷ .Cả ngày không dám bước ra ngoài tiếp xúc với ai vì sợ sẽ văng tục làm mất đi sự thanh khiết.
Gian Nhân thấy lạ nhưng không dám hỏi, đối với chàng đây là ngày hạnh phúc nhất sau khi cưới vợ, vừa chập tối chàng đã lên giường và khoan khoái ngủ thiếp đi .
Ðúng nửa đêm, Ðồ Lông đem hòn đá ra để lên bàn thờ . Nàng thắp hương và run rẩy vuốt hòn đá . Nàng càng vuốt nó càng dài, nó càng dài nàng càng vuốt nhanh, ban đầu nàng dùng tay phải, sau đó dùng cả hai tay mà vuốt . Hòn đá to cỡ trái xoài nay lớn như trái bí , nó bất ngờ nứt ra và từ chổ nứt ấy phun ra một luồng khói đen mù mịt , giữa đám khói ấy là một vị thần . Khói tan đi, hình ảnh vị thần lộ rõ: Thần trần như nhộng, nước da xám xịt, tướng tá không lớn hơn Gian Nhân bao nhiêu, đầu trọc lóc bóng lưỡng đỏ hồng, không mắt không mũi mà chỉ có một cái miệng, thần không có tay mà cũng chẳng có chân, nhìn vào khó đoán được là nam hay nữ .
Ðồ Lông đưa tay định vuốt đầu thần thì bất ngờ từ cái miệng thần phát ra tiếng nói giọng Bắc Kỳ ồm ồm :
- Ðừng vuốt nữa, ông chịu hết nổi rồi, muốn vái điều gì... nói ...nhanh lên !
Ðồ Lông ỏn ẻn :
- Chời ơi, Tưởng thần coi khủng khiếp dể sợ, ai dè thần thiệt là ngộ dới lại dể thương nữa, chời ơììììi, phải chi chồng tui mà được một phần như thần thì ...
Vị thần cắt lời :
- Ta chỉ được nửa phút hiện thân, ngươi không vái mau coi chừng hối hận .
Ðồ Lông hoảng hốt nghĩ thầm :" Ổng mà đi thì uổng công, nếu chồng mình bự con nhất cái xóm này thì hõng ai dám cười chê mình nữa, mình còn sẽ sướng như lên chời gồi, mình phải dan dái cho mau mới được !".
Nàng la lên :
-Ê thần, khoan đi, để tui dái,( Giọng Bắc là vái ) .
Ðồ Long gằn giọng . E hèm, tui là dợ của chồng tui, e hèm, tui dái..., e hèm, dái chồng tui bự nhứt xóm này!
Vị thần đáp : " Ðược!" rồi thu mình biến vào trong hòn đá .
Ðồ Lông hối hả chạy đến giường xem chồng nàng ra sao, nàng rất đổi ngạc khi thấy chồng nàng vẫn nhỏ con như thường, khi nàng nhìn xuống dưới thấy quần Gian Nhân đã rách toạt để lộ hai trái gì to như hai trái dưa hấu .
Ðồ Lông lấy tay vổ vào thì Gian Nhân hét toáng lên :
- Chời ơi , chết tui ! ...
Mọi người giật mình tỉnh giấc, liền sau đó cả xóm nhặng lên, tiếng đàn ông khóc thút thít, tiếng đàn bà tru tréo . Các bà chạy ra đường hỏi nhau :
- Chồng chị có sao không ?
- Chời ơi, hõng biết sao tự nhiên của ổng nhỏ xíu như hai hột cà na dị nữa !
- Dị còn đở, thằng chồng tui như hai hột đậu phộng kìa ! (coi lại lời của Không Văn Thần Tăng ở phần trên )
Một bà khóc thảm thiết :
- Hai hòn của ổng mất tiêu rồi !, đi tìm Từ Hải coi !
Thế là cả xóm kéo đến nhà Từ Hải, ngồi chờ tới sáng mới thấy Từ Hải đi xích lô về , cả đám đàn bà níu kéo chàng, có bà đưa tay bóc thử xem còn hay mất .
Từ Hải bảo mọi người im lặng rồi chàng lên tiếng :
- Các chị, tai kiếp này là do trời giáng xuống bởi các chị không thường xuyên lễ phật . Tui đã biết trước nhưng không nói được vì thiên cơ bất khả lộ . Thật ra như vậy còn đở chứ nếu không thì cả xóm bị trời đánh rồi .
Một chị vừa lấy chồng tuần trước la lớn :
- Tui thà bị chời đánh, hỏng biết đâu, anh biết mà hỏng nói thì anh thế chồng tui đi !
Tất cả nhao nhao lên :
- Phải phải, lấy tụi tui đi .
Từ Hải hoảng sợ nghĩ thầm : " Trời ơi, sao đám Âm Binh không nói cho mình biết sẽ gặp tai kiếp này, không chạy sẽ không xong!" liền quay mình bỏ chạy . Mặc dù võ công cái thế nhưng Từ Hải vẫn không thoát được Mê Hồn Trận, chàng bị đám gái vây hãm khốn đốn .
Cuối cùng họ chịu để chàng làm chồng theo thời khóa biểu, mỗi ngày mười hai cô . Khi quyết định xong mọi chuyện thì Cô Gái Ðồ Lông xuất hiện, nàng tươi cười xinh như đóa Mẫu Ðơn :
- Còn em nữa nè, em sẽ dâng hiến cái chinh chắng cho chàng !
Từ Hải trán đẩm mồ hôi hỏi dồn :
- Cái gì... ? anh... Gian Nhân...đâu ?
Ðồ Lông bẻn lẻn :
- Anh thiệt là báo hại nhe, chồng của em bi dờ nặng nề lắm, hai chái bự bành ky làm ảnh đứng còn hổng nổi chứ đừng nói là làm cái dì !
Từ Hải than thầm :" Ðúng mình có cái số chết vì đàn bà, kiếp trước bị chết đứng còn kiếp này thì chết nằm chàng hảng rồi !" ...

Không Củ Thần Tăng lúc này rất 'vui' vì trai tráng trong xóm rủ nhau đi tu ào ạt .
Xóm Dưới được đổi tên thành xóm Không Vái, trong năm hai ngàn lẻ một sẽ được có tên trên bản đồ Việt Nam .

Northwest_Swords
08-09-2007, 18:25
chuyện này thuộc loại chuyện ngắn rồi tui move qua kia nha

hoadiem
08-09-2007, 18:37
Cô gái đồ long này dữ quá :fighting23:

Hoàng Na
08-09-2007, 19:33
chuyện này thuộc loại chuyện ngắn rồi tui move qua kia nha

:welcome:

lamdung
08-20-2007, 21:03
thankyou

lam594
08-20-2007, 21:03
Thank You

lam594
08-20-2007, 21:04
Cam On Rat Nhieu

lam594
08-20-2007, 21:06
Cam on

lam594
08-20-2007, 21:07
Thank you